*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt ngồi thiền, làm bộ mắt điếc tai ngơ.
Mạnh Lâm Chân đợi cả buổi, thấy Vinh Tuệ Khanh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, tự nói chuyện: “Điều quan trọng nhất là đoạn tình. Tình này không chỉ là tình yêu nam nữ, còn có tình cha mẹ, con cái. Ngươi trải qua trước đó là tình cha mẹ.” Nói xong cẩn thận dè dặt nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi làm thế nào nhìn thấu màn ảo cảnh kia không?” Chỉ có người nhìn thấu tình cha mẹ rồi, mới có thể buông bỏ thoát ra khỏi ảo cảnh của Lang Hoán Bảo Kính.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh thầm nghĩ, Lang Hoán Bảo Kính có thể biến hóa theo tâm lý con người, tùy ý biến3đổi hoàn cảnh, thật sự không tầm thường. Chỉ là tình cha mẹ này đối với Vinh Tuệ Khanh mà nói, cũng không phải là mấu chốt gì không vượt qua được. Bởi vì làm người hai kiếp, từng có hai đời cha mẹ, đó là ưu thế được trời cho của cô.
Một tình cảm bình thường có thể khiến người nhìn không thấu, không phải vì quá phức tạp mà là vì quá đặc biệt. Bất luận là loại tình cảm gì, cũng sẽ có yếu tố đặc biệt trong đó.
Tình cha mẹ cũng như vậy. Dưới tình huống bình thường, trong kí ức của đa số mọi người chỉ nhớ được một đời cha mẹ. Nhưng Vinh Tuệ Khanh lại nhớ hai đời cha mẹ. Bọn họ đều yêu thương cô, mà trong lòng cô chỉ đành chia làm hai, không phân cao0thấp nặng nhẹ, không có nhân tố đặc biệt bên trong.
Việc này đương nhiên cô sẽ không nói rõ ràng cho tên biến thái chết tiệt Mạnh Lâm Chân.
Vinh Tuệ Khanh vẫn nhắm mắt không nói.
Mạnh Lâm Chân đợi cả buổi, thấy Vinh Tuệ Khanh vẫn không nói gì, không khỏi mỉm cười: “Lúc con nhím xù gai toàn thân cũng sẽ không cẩn thận để lộ ra cái bụng mềm mại. Ngươi không cần trả lời, ta cũng đoán ra được vài phần. Vốn dĩ ta đoán ngươi phải chăng là đại tu sĩ di hồn, nhưng khi nhìn thấy những việc của ngươi xảy ra trong Lang Hoán Bảo Kính, ta phát hiện ta sai rồi. Ngươi không phải là đoạt xá, ngươi là người có thể phá vỡ hư không trong truyền thuyết.”
Khóe mắt Vinh Tuệ Khanh nhịn không được giật giật.
Mạnh5Lâm Chân vẫn tập trung toàn bộ tinh thần quan sát nhất cử nhất động của Vinh Tuệ Khanh.
Một chút thay đổi trên sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh cũng không tránh được ánh mắt của y: “Ta đoán đúng rồi chứ? Loại năng lực này, nghe nói đại su sĩ đột phá cấp Hóa Thần có thể tay không xe rách hư không, nhưng ta trước giờ chưa từng nghe qua có người trời sinh có loại bản lĩnh này.”
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, lạnh lùng nói: “Nếu ta có loại bản lĩnh này, bây giờ đã có thể xé rách hư không đi rồi, không cần đôi co tới cùng với tên biến thái chết tiệt nhà ngươi.”
Mạnh Lâm Chân nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi hỏi: “Ngươi không ưa ta, muốn ta chết, ta có thể hiểu được. Nhưng biến thái4thì là cái gì? Trước giờ chưa từng nghe nói.” Dừng một chút lại nói: “Còn có nhân yêu (gay)... Người là người, yêu là yêu. Hậu duệ của người và yêu thì gọi là bán yêu. Ngươi gọi nhân yêu (gay) là cái gì?”
Vinh Tuệ Khanh thờ ơ nói: “Ý nghĩa chính là mắng chửi ngươi, ghê tởm, chán ghét ngươi, muốn ngươi chết. Không có ý nghĩa khác, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Mạnh Lâm Chân tức giận, cánh tay dài bóp cổ Vinh Tuệ Khanh, hung tợn nói: “Ta thấy ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà! Nói nhanh, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì bên trong Lang Hoán Bảo Kính? Người phụ nữ trung niên ăn mặc lộ tay chân xuất hiện sau đó là gì của ngươi? Nếu ngươi không nói, ta sẽ cởi sạch quần áo của9ngươi, dạy bảo ngươi thành người phụ nữ dâm đãng, khiến ngươi cả đời này chỉ có thể làm lô đỉnh cho người khác!” Nói xong vươn tay, xé áo bên ngoài của Vinh Tuệ Khanh xuống.
Trong mắt Vinh Tuệ Khanh cuối cùng cũng lộ ra nét sợ hãi, hai tay gắt gao gỡ tay đang bóp cổ cô của Mạnh Lâm Chân, hét lớn: “Các bà ấy đều là mẹ ta!”
“Ai là mẹ nuôi, ai là mẹ ruột?” Đã có hai người mẹ, đương nhiên một người là mẹ ruột, một người mà mẹ nuôi rồi. Mạnh Lâm Chân không yên tâm, tiếp tục truy hỏi.
“Đều là mẹ ruột của ta!” Vinh Tuệ Khanh hét ra tiếng.
“Còn muốn gạt ta! Nhóc làm sao có thể có hai mẹ ruột?!” Mạnh Lâm Chân không tin.
“Tại sao không thể có? Ngươi là đệ tử tục gia Phật tông chẳng lẽ không biết cái gì là Lục Đạo Luân Hồi sao? Cha mẹ kiếp này, không phải là cha mẹ kiếp khác, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, ngươi tu Phật pháp kiểu gì?!” Vinh Tuệ Khanh tức đỏ mặt mắng.
“Cha mẹ kiếp này, không phải là cha mẹ kiếp khác...” Những lời này giống như “đề hồ quán đỉnh”* khiến Mạnh Lâm Chân có cảm giác hoàn toàn hiểu ra. Cha mẹ đều chết từ khi y còn nhỏ, nương tựa chú thím mà lớn lên, mặc dù không có khổ cực gì, nhưng y cũng không có tận hưởng hạnh phúc. Sau này thì làm đệ tử tục gia của Ngụy Nam Tâm, trong lòng y, tu luyện là trên hết, chưa từng nghiên cứu kỹ về Phật pháp.
* Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể tiêu trừ phiền não, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học hiểu biết một cách mau chóng.
Lang Hoán Bảo Kính là vật gia truyền của nhà mẹ y. Cha mẹ y là người bình thường, không biết kính này có gì thần kỳ, chỉ biết là tổ tiên truyền lại, bọn họ vẫn luôn giữ bên mình.
Sau khi Mạnh Lâm Chân Trúc Cơ mới phát hiện được sự thần kỳ của Lang Hoán Bảo Kính, phát hiện công pháp Tiểu Thiên Ma Cảnh giấu bên trong gương. Y giấu giếm công năng của gương, nhưng không giấu đi Bảo Kính, mà lại giao rõ ràng cho sư phụ y Ngụy Nam Tâm.
Bản thân Ngụy Nam Tâm có bảo vật kính Lưu Quang, đối với Lang Hoán Bảo Kính của Mạnh Lâm Chân, sau khi nghiên cứu tỉ mỉ ông ta cảm thấy làm việc vô bổ, lại trả về cho y, bởi vậy trở thành đồ vật có nguồn gốc rõ ràng.
Mà công năng đảo ngược Càn Khôn của Lang Hoán Bảo Kính chỉ có mình Mạnh Lâm Chân biết. Bây giờ Vinh Tuệ Khanh cũng biết.
“Vô ngã nguyên phi nhĩ, tòng tha bất giải y”* Mạnh Lâm Chân cười ha ha, hai tay chấp thành chữ thập, đọc lên một câu Phật Kệ, trong lòng đã sáng tỏ cửa thứ nhất “Cuộc đời như giấc mộng” ở tầng một của Tiểu Thiên Ma Cảnh này. Tình cha mẹ coi như y đã qua được.
* Vô ngã nguyên phi nhĩ, tòng tha bất giải y: Nguyên bản trích từ Hồng Lâu Mộng, mang ý hai bên đã nương tựa vào nhau, tuy hai mà một, việc người ngoài suy nghĩ, đánh giá ra sao, đều không quan trọng.
Lĩnh ngộ được cửa đầu tiên, Mạnh Lâm Chân phát hiện linh khí đan điền của bản thân ngày càng phát ra tràn đầy đậm đặc, đúng là mơ hồ có điềm báo Kết Đan, trong lòng càng thêm vui mừng.
Tiểu Thiên Ma Cảnh tổng cộng có ba tầng.
Tầng đầu tiên, “Cuộc đời như giấc mộng”, tổng cộng có ba cửa phải vượt qua. Cửa đầu tiên, chính là tình cha mẹ. Cửa thứ hai là tình yêu nam nữ. Cửa thứ ba chính là tình con cái. Sau khi đột phá cả ba cửa này thì tiến vào tầng thứ hai.
Tầng thứ hai, “Giấc mộng tựa cuộc đời”.
Tầng cuối cùng là tầng thứ ba, chính là “Ai sớm giác ngộ mộng lớn”.
Mỗi một tầng đều phải qua ba cửa.
Trước đây y luôn không tìm được cửa mà vào, lãng phí vô ích rất nhiều thời gian.
Hiện tại có sự trợ giúp của Vinh Tuệ Khanh, y đã rất nhanh chóng phá được cửa đầu tiên.
Mạnh Lâm Chân thao thao bất tuyệt giải thích với Vinh Tuệ Khanh, cuối cùng hăng hái bừng bừng nói: “Cửa thứ hai chính là tình yêu nam nữ. Vinh Tuệ Khanh, nói không chừng lần này cũng phải cần ngươi giúp rồi.”
Mặc dù Vinh Tuệ Khanh không muốn nghe, nhưng Mạnh Lâm Chân thật sự nói rất nhiều về tu hành gì đó, cũng có những chỗ đúng là trước đây cô không hiểu rõ, khó tránh lắng nghe.
Lúc này nghe Mạnh Lâm Chân lại muốn ném cô vào trong kính, Vinh Tuệ Khanh giật mình, cười nói: “Loại tình yêu nam nữ này, ngươi đứng ngoài cuộc không được đâu. Hơn nữa tu hành quan trọng nhất là chứng đạo. Nếu ngươi không tự mình chứng minh, lĩnh hội từ người khác, cuối cùng cũng cách một tầng. Mạnh tu sĩ, sao ngươi không tự mình vào kính, lĩnh hội thử xem tình yêu nam nữ là thế nào?”
Mạnh Lâm Chân là tu vi mức nào rồi, đương nhiên hiểu rõ ngụ ý của Vinh Tuệ Khanh. Nhưng loại đề nghị này khiến y cũng có chút muốn thử xem sao. Người tu hành quả thực chú trọng tự mình thể nghiệm, y đầu cơ trục lợi ở cửa tình cha mẹ, nhờ vào cơ duyên hiếm có của Vinh Tuệ Khanh, khiến bản thân bước ra bước đầu tiên của Tiểu Thiên Ma Cảnh. Con đường sau này đi như thế nào, y thật sự không có cơ sở.
Giống với lần trước, để Vinh Tuệ Khanh đi vào trải qua thế sự, y ở bên cạnh quan sát, có lẽ có thể thành công. Nhưng nếu không thành công, y chẳng phải uổng phí tâm trí sao? Hơn nữa tình yêu nam nữ không giống với tình phụ mẫu.
Từ cổ chí kim, không ít đại tu sĩ nổi tiếng đều thua bởi cái gọi là “Tình yêu nam nữ” này. Có thể thấy cửa này, y muốn đầu cơ trục lợi hơn phân nửa là không thành công rồi.
Hơn nữa trên công pháp Tiểu Thiên Ma Cảnh cũng nói qua, những cửa ải này sẽ ngày một khó khăn.
Mạnh Lâm Chân suy nghĩ rất lâu, nghiêng đầu, đúng lúc thấy khóe miệng Vinh Tuệ Khanh chợt lóe lên một tia cười giảo hoạt.
Nằm mơ đi!
Mạnh Lâm Chân cười lạnh, đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay của Vinh Tuệ Khanh: “Vinh cô nương nếu đã có đại trí tuệ, không bằng cùng với ta đi một chuyến cùng nhau lĩnh hội tình yêu nam nữ này.” Nói xong, không cần giải thích, đem Lang Hoán Bảo Kính đến giữa không trung, phía sau phóng ra mấy cái tay ảo ảnh, giống như Quan Âm nghìn tay, tạo thành vô số dấu tay đại vô tướng ấn.
Vinh Tuệ Khanh kinh hãi, một tay gọi ra Nhật Câu, liều mạng đánh lên đầu Mạnh Lâm Chân.
Thân hình Mạnh Lâm Chân thoáng dao động, vươn tay kia ra, nắm lấy tay đang cầm Nhật Câu của Vinh Tuệ Khanh không để cô rút về sau lưng. Tay y ôm chặt Vinh Tuệ Khanh vào lòng, nhảy lên không trung, đi vào bên trong Lang Hoán Bảo Kính.
Lang Hoán Bảo Kính lần thứ hai phát ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt, giống như một lối đi, thu Mạnh Lâm Chân và Vinh Tuệ Khanh vào bên trong.
...
Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy cả người giống như bị người ta đánh đập một trận, trên mông đau rát, không khỏi sợ hãi, thốt ra: “Tên biến thái chết tiệt Mạnh Lâm Chân, ngươi rốt cuộc làm gì với ta vậy?!”
“Khanh nhi im miệng! Trước khi cha con trách phạt con, ta còn cho rằng con bị oan, bây giờ xem ra, cha con đánh còn nhẹ! Con là con gái dòng chính duy nhất của Vinh gia, tại sao có thể làm việc tồi tệ như vậy? Con nhìn dáng vẻ con đi, miệng toàn lời thô tục, tại sao ta lại sinh ra nghiệp chướng như con chứ?!” Âm thanh người phụ nữ trầm thấp nặng nề vang lên trong phòng, Vinh Tuệ Khanh nghe được mà sửng sốt.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, cô lại không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong đầu một mảng mơ hồ. Trong thoáng chốc, cô nhớ hình như mình là con gái duy nhất của Vinh gia, năm nay mới chín tuổi, bình thường thích nhất là chơi binh khí võ thuật, giống như một đứa con trai.
Hôm nay đại phu nhân Mạnh gia đến làm khách dẫn theo con trai mình là Mạnh Lâm Chân, lớn hơn cô ba tuổi. Cô thấy tên nhóc kia gầy yếu, nhìn giống như cô nhóc trắng trẻo dễ thương, lại có ý muốn chọc phá, cố ý đẩy y xuống hồ. Bởi vì chuyện này mà bị cha làm Lại bộ thượng thư đánh cho một trận, đánh đến gãy cả mấy cành cây...