Bổ Thiên Ký

Chương 122: Tiểu thiên ma cảnh (3) - Tình yêu nam nữ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Vinh Tuệ Khanh có chút không được tự nhiên, từ trên giường quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía người phụ nữ đang đứng bên giường với vẻ mặt tức giận.

Một thân quần áo với vải đỏ và hoa văn như ý, chiếc váy lá tảo màu xanh đậm phía dưới. Mái tóc búi lên cài một bộ bát bảo bằng trân châu, mặt như trăng tròn, mắt như hạnh. Mặc dù đã có tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, không hề có nếp nhăn trên mặt.

Vinh Tuệ Khanh hờn dỗi kêu lên: “Mẹ... người con đau quá!”

Rốt cuộc vẫn là con gái ruột của mình, hơn nữa là con gái mà mình ba mươi tuổi đầu mới sinh. Bởi vì đứa con này, địa vị của bà ở Vinh gia được nâng cao, làm cho mặt mày một đám3tiểu thiếp dung mạo xinh đẹp đen như đáy nồi, hơn nữa cũng không còn tác oai tác quái trong nhà, vì vậy bà mới cưng chiều cô nhiều như thế.

Vinh phu nhân thở dài, ngồi ở đầu giường Vinh Tuệ Khanh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, nói: “Vết thương trên mông con mới thoa thuốc rồi. Đợi tan máu bầm thì sẽ đỡ thôi. Sau này đừng bao giờ bướng bỉnh như vậy nữa. Con cũng biết, mạng người quan trọng. Nếu Mạnh thiếu gia có gì không may xảy ra ở nhà chúng ta, sẽ xuất hiện mâu thuẫn giữa cha con và Mạnh tướng quân.”

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, lẩm bẩm: “Mạnh gia xuất thân nhà tướng, ai biết sinh ra đứa con nũng nịu ngại ngùng như con gái chứ. Nên con mới không vừa mắt dáng vẻ của y.”

Vinh phu0nhân vừa tức giận vừa buồn cười, lấy tay chọt trán Vinh Tuệ Khanh một cái, sẵng giọng: “Con nghe ai nói huyên thuyên đấy? Mặc dù thiếu gia Mạnh gia nhìn yếu ớt nhưng cũng có vài phần tâm huyết, hơn nữa nhân phẩm không tệ, cha con...” Nghĩ đến Vinh Tuệ Khanh mới có ấn tượng xấu với Mạnh Lâm Chân, hơn nữa hai đứa vừa mới có mâu thuẫn, lời Vinh phu nhân đến miệng lại thôi.

“Con dưỡng thương đi, mẹ đi xem thiếu gia Mạnh gia thế nào rồi.” Vinh phu nhân vừa nói vừa đứng lên.

Vinh Tuệ Khanh cũng hơi lo lắng Mạnh Lâm Chân chết ở nhà bọn họ. Người này chết cũng không tiếc nhưng nên về nhà y mà chết, chết ở nhà người khác làm gì?

“Mẹ, con đi với mẹ. Con... cũng muốn xin lỗi thiếu gia Mạnh gia.”

Vinh5Tuệ Khanh đỏ mặt, lần đầu tiên nói chuyện quanh co lòng vòng như thế.

Con gái hiểu chuyện đương nhiên Vinh phu nhân hài lòng. Nhưng: “Vết thương của con không sao chứ? Cha của con cũng thật là, lúc thương con thì như muốn đội lên trời, lúc phạt con lại không hề nương tay lần nào. Hầy, cũng không biết hai người rốt cuộc là làm sao vậy chứ.” Vinh phu nhân thở dài.

Vinh Tuệ Khanh lên tiếng kêu tỳ nữ của mình giúp cô thay quần áo. Cô vốn khoẻ mạnh, lại yêu thích tập võ thuật, mặc dù Vinh gia là quan văn, nhưng Vinh thượng thư cũng không cấm cản hay không cho phép cô học võ thuật binh khí.

Căn cơ tập võ từ nhỏ bây giờ càng thể hiện rõ. Lúc nãy bị đánh đến hôn mê bây giờ lại tràn đầy4sinh lực.

Vinh phu nhân thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Vinh Tuệ Khanh thay quần áo xong, vịn cánh tay tỳ nữ, theo Vinh phu nhân trở về gian nhà chính.

Mạnh Lâm Chân bị té xuống hồ nước ở hậu viện Vinh gia, Mạnh đại phu nhân khóc đến sắp ngất đi.

Vinh phu nhân hết cách, sai người sắp xếp mẹ con họ ở gian nhà chính, kêu Vinh thượng thư tự đi mời thái y đến.

Vinh thượng thư mời thái y xong liền đi đến khuê phòng của Vinh Tuệ Khanh, cầm cành cây dùng hết sức mà đánh cô.

Vinh phu nhân nghe nói con gái yêu bị đánh, gấp đến độ không quan tâm mẹ con Mạnh gia, vội vàng đến khuyên bảo.

Vất vả lắm mới khuyên được Vinh thượng thư đi, Vinh phu nhân bèn ôm Vinh Tuệ Khanh về phòng thu xếp9cẩn thận.

Ai ngờ Vinh Tuệ Khanh vừa tỉnh lại liền mắng chửi Mạnh Lâm Chân.

Lần này Vinh phu nhân mới đổi mặt, mắng cô hai câu.

Bây giờ cuối cùng Vinh Tuệ Khanh cũng trở nên ngoan ngoãn, không nói tiếng nào đi theo sau Vinh phu nhân.

Vinh phu nhân mới an tâm, liên tiếp cằn nhằn căn dặn cô: “... Một lát nữa khi gặp Mạnh đại phu nhân phải ăn nói nhỏ nhẹ, đừng chống đối với người ta. Thăm thiếu gia Mạnh gia xong thì đi ra ngoài viện tìm cha con thỉnh tội.”

Vinh Tuệ Khanh ngoan ngoãn đáp lời, theo Vinh phu nhân đến gian nhà chính.

Mạnh đại phu nhân còn đang khóc nức nở không ngừng, mắt sưng húp.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng tiến lên hành lễ, thấp giọng nói: “Mạnh bá mẫu, đều là lỗi của Tuệ Khanh.”

Vừa dứt lời, Mạnh Lâm Chân vẫn luôn mê man thấp giọng a một tiếng, mở mắt.

Con ngươi đen sáng ngời đó thế nào lại nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái.

“Thiếu gia tỉnh rồi!” Tỳ nữ vui mừng kêu lên.

Mạnh đại phu nhân không quan tâm Vinh Tuệ Khanh đang đứng trước mặt bà nhận tội, vội vàng nhào lại trước Mạnh Lâm Chân, liên tục nói:”Chân nhi, Chân nhi, con thế nào rồi?”

Mạnh Lâm Chân chớp mắt, một lát mới tỉnh táo lại, trong đầu cũng mơ mơ màng màng, cau mày suy nghĩ một lúc, mới nhớ đến mình bị một cô nhóc đẩy ngã xuống hồ. Đáng sợ hơn chính là mình muốn bơi vào bờ thì cô nhóc đó còn cầm cây trúc đẩy mình tới chỗ nước sâu hơn...

“Mẹ...” Mạnh Lâm Chân kêu lên một tiếng, đảo mắt lại thấy cô nhóc mặc váy màu đỏ hải đường đang đứng bên giường vô cùng căng thẳng nhìn mình.

Đôi mắt Mạnh Lâm Chân nhìn xuống, thấy hai tay của cô nhóc căng thẳng nắm thành quả đấm để dọc theo người.

Khóe miệng Mạnh Lâm Chân hơi nhếch, dời tầm mắt nhìn Mạnh đại phu nhân, thấp giọng nói: “Là con nghịch ngợm làm mẹ lo lắng rồi.”

Mạnh đại phu nhân lại gào khóc, ôm Mạnh Lâm Chân nói: “Con ơi, thương cho mẹ sắp năm mươi rồi, mới có duy nhất mình con. Nếu con có chuyện gì mẹ biết nương tựa ai đây?”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Mạnh đại phu nhân, lại nhìn Mạnh Lâm Chân, vô cùng khó hiểu.

Vinh phu nhân cũng biết chuyện đó của Mạnh gia, thở dài lắc đầu, lại lấy khăn ra lau nước mắt.

Mạnh tướng quân là võ tướng, lớn lên vô cùng anh tuấn, nhìn dáng vẻ của Mạnh Lâm Chân cũng biết y lớn lên giống hệt dáng vẻ Mạnh tướng quân lúc còn trẻ. Chỉ là Mạnh tướng quân nhìn không yếu đuối như Mạnh Lâm Chân, so với Mạnh Lâm Chân có thêm vài phần khí khái nam nhi.

Người đàn ông như vậy, phụ nữ trong lòng ngưỡng mộ ông hàng hà sa số không đếm xuể.

Mạnh đại phu nhân là vị hôn thê ông đính hôn từ nhỏ, vốn dĩ hai nhà coi như môn đăng hộ đối, nhưng sau này nhà mẹ Mạnh đại phu nhân đứng sai đội, theo nhầm hoàng tử, lúc tân hoàng tiền nhiệm, lại bị cách chức chỉnh đốn, địa vị thua xa Mạnh gia.

May mà nhà Mạnh tướng quân không bởi vì thế mà từ hôn, chỉ là cho Mạnh tướng quân nạp mấy tiểu thiếp trước, có nhiều thông phòng, chủ yếu làm cho tân hoàng coi, dưới tình huống không vi phạm đạo nghĩa biểu hiện một chút lòng trung thành.

Gia cảnh Mạnh đại phu nhân bình thường, thường ngày cũng không có gì nổi bật, càng không có tư bản bới móc, chỉ đành chịu thiệt thòi gả đi, giữ được danh phận chính thất.

Nào ngờ khi bà mới được gả vào, Mạnh tướng quân lại nhận được mệnh lệnh trấn thủ biên cương, liền dẫn theo tiểu thiếp cùng đi biên quan.

Mạnh đại phu nhân phụng dưỡng cha mẹ chồng ở kinh thành, xử lý việc trong phủ, chịu đựng mệt nhọc, một mình trông phòng mười mấy năm. Mãi đến khi con cái vợ kế ở biên quan đều phải bàn chuyện cưới gả rồi, mới đợi được Mạnh tướng quân về kinh báo cáo công tác, từ đó bắt bà đáp ứng điều kiện để thứ trưởng tử được ký danh làm đích trưởng tử, mới cùng bà viên phòng.

Mạnh đại phu nhân ngược lại không chịu thua, Mạnh tướng quân chỉ cùng phòng với bà hai lần liền khiến bà có thai, năm sau liền có con trai, sinh ra Mạnh Lâm Chân.

Chỉ đáng tiếc, đích trưởng tử tốt như vậy lại biến thành đích thứ tử.

Mạnh đại phu nhân chỉ có thể lén khóc thầm, ngày thường đều tỏ vẻ không sao, xử lý ngăn nắp chuyện trong phủ.

Đến nay đã mười hai năm trôi qua, cha mẹ chồng phủ tướng quân đều đã qua đời, Mạnh tiểu tướng quân cũng biến thành Mạnh đại tướng quân, thánh thượng mới ban một đạo thánh chỉ, để ông quay về. Điều nhiệm ông làm Binh bộ thượng thư, đồng thời cho ông tước vị Trung Dũng Bá.

Tước vị này truyền xuống năm đời, cũng có nghĩa là sau này còn phải lập thế tử.

Mặc dù là thứ trưởng tử đã gửi gắm cho Mạnh đại phu nhân, còn đã lấy vợ sinh con ở biên quan, lập được chiến công, nhưng rốt cuộc đích thứ vẫn khác biệt. Một đích tử* ký danh, không thể sánh bằng đích tử thực sự. Đặc biệt trong vấn đề thừa tước này, thứ hạng đích tử ký danh xếp sau đích tử thực sự.

* Đích tử: con trai của vợ cả. Thứ tử: con trai của vợ lẽ.

Đương nhiên người làm mẹ đều thiên vị con mình sinh ra, hơn nữa đích trưởng tử này là năm đó Mạnh đại tướng quân buộc bà thừa nhận, Mạnh đại phu nhân rất không cam lòng.

Hơn nữa bà lại nghe nói về thiếp thất đi cùng kia, ở phủ đại tướng quân tại biên quan luôn tự cho mình là chính thê ngang hàng với bà. Nghe nói người kia rất có năng lực, không chỉ giải quyết công việc trong phủ mà còn giao thiệp qua lại với các nhà tướng lĩnh biên quan, khiến Mạnh đại tướng quân không có phiền muộn. Hơn nữa lại ở bên cạnh Mạnh đại tướng quân hơn hai mươi năm rồi, sinh được ba đứa con trai, ba đứa con gái, hậu duệ của phủ tướng quân này hơn phân nửa là do bà ta sinh ra.

Về phần các thất thiếp và thông phòng khác, mấy năm nay giống như góa phụ phòng không, đến một cái trứng cũng không có.

Nhà mẹ Mạnh đại phu nhân đã sớm thất thế. Để bảo đảm cho vị trí thế tử của con trai mình, Mạnh đại phu nhân đứng ngồi không yên, u sầu rất lâu, mới nghĩ đến một chủ ý, muốn sắp xếp một cuộc hôn nhân hiển hách cho con trai Mạnh Lâm Chân. Có sự giúp đỡ của bên vợ, tất nhiên không cần lo lắng vị trí thế tử của nó không vững.

Cũng vì lẽ đó, cho dù nghe nói đích ấu nữ của Vinh gia tính cách ngang tàng, không có chút tác phong tiểu thư khuê các, bà cũng bất chấp, muốn nói chuyện cưới gả với đối phương. Tiểu thư Vinh gia có thể không ra gì, nhưng lão gia Vinh gia lại là đệ nhất tâm phúc trước thánh thượng, ngay cả các nương nương trong cung cũng muốn lấy lòng ông.

Mạnh Lâm Chân là con trai Mạnh đại phu nhân ba mươi lăm tuổi mới có được, lúc sinh ra lại khó sinh, suýt chút nữa là lấy mạng Mạnh đại phu nhân. Sau khi sinh ra thì luôn ốm yếu, có nhiều người cho rằng không nuôi y lớn nổi. Nhưng cho dù là ốm yếu như vậy, y cũng đã lớn đến mười hai tuổi, có thể đến tuổi bàn chuyện hôn nhân.

Chỉ là không ngờ đến, tiểu thư Vinh gia này lại bướng bỉnh đến trình độ này, sút chút nữa đã lấy mạng Mạnh Lâm Chân!

Nếu tiểu thư Vinh gia thật sự ngang tàng như vậy, bà nói chuyện hôn sự của Mạnh Lâm Chân thì thế nào đây? Nếu đến mạng cũng không còn, thế tử tước vị lại tính là gì?!

Ánh mắt của Mạnh Lâm Chân âm u, vỗ nhẹ lên tay Mạnh đại phu nhân an ủi: “Mẹ, là do con không tốt. Con ham chơi ra hồ hái sen, nên mới trượt chân rơi xuống nước...”