*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ đứng nơi cửa, đợi hai tu sĩ đều vào trong viện mới đóng cửa đánh rầm, sầm mặt: “Xích Báo, ra tay!”
Hai tu sĩ cả kinh, quét mắt nhìn xung quanh.
Tu sĩ áo trắng cấp tốc móc ra một lá bùa truyền tin, định vò nát báo tin.
Động tác của Vinh Tuệ Khanh lại nhanh hơn động tác của tu sĩ áo trắng, một mặt cười lạnh: “Rơi vào trận Thiên La Địa Võng của ta rồi, dù ngươi có Vạn Lý Thừa Phong Phù cũng vô dụng!” Một mặt rút roi ra rót linh lực vào, trong thoáng chốc, cây roi như một đường thẳng cuốn đến tay của tu sĩ áo trắng.
Từ lúc vào ở trong viện này, Vinh Tuệ Khanh đã dày công suy nghĩ, bố trí trận Thiên La Địa Võng vừa mới sáng tạo. Chỉ cần phát động3nó thì các pháp thuật không gian như trận truyền tống, bùa truyền tin, thuấn di đều không thể thi triển. Trận pháp này là sau khi cô trở về từ thế giới trong Lang Hoán Bảo Kính, hiểu biết đối với thời không bất đồng, thế giới bất đồng lại sâu thêm một tầng, do cô căn cứ vào nguyên lý cơ bản của trận pháp mà tự sáng chế ra.
Vừa lôi kéo liền cuốn bùa truyền tin trong tay tu sĩ áo trắng qua bên mình.
Tu sĩ áo đen bên cạnh còn chưa rút tay ra khỏi túi càn khôn của mình đã bị Xích Báo xông từ trong phòng ra đánh ngất.
Tu sĩ áo trắng dường như bị dọa chết lặng, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước Vinh Tuệ Khanh, luôn miệng cầu xin: “Cô nương tha mạng! Cô nương tha mạng!” Vừa la0vừa cúi đầu, một đường sáng bén ngót từ phía sau gáy gã bắn ra, hệt như mũi tên bắn về phía ngực Vinh Tuệ Khanh. Chiêu “quỳ xuống xin tha xuất đao sau gáy” không biết đã lấy đi bao nhiêu tính mạng của tu sĩ có tu vi cao thâm hơn gã.
Đứng gần như vậy, tu vi của bọn họ lại không cách nhau đến một trời một vực, có thể sẽ thành công chứ?
Nhưng gã không thể ngờ Húc Nhật Quyết có hiệu quả luyện thân thể, giúp Vinh Tuệ Khanh cực kì am hiểu cận chiến. Đối với thủ đoạn đánh lén này cô không còn gì quen thuộc hơn, trường tiên trong tay cô cuốn trở về, sớm đã cuốn lấy con dao găm như kiếm phù kia lại. Sau đó không chút lưu tình, Húc Nhật Quyết dồn dập xoay vòng, khí5lực trên tay dần tăng lên cực đại, trường tiên quất đến, con dao găm bị trường tiên cuốn lấy chợt phát ra một luồng sáng chói lóa chuẩn xác đâm thẳng vào đỉnh đầu của tu sĩ áo trắng.
Xương đỉnh đầu vốn vô cùng cứng chắc dưới thần lực của Vinh Tuệ Khanh chẳng khác nào đậu phụ, bị dao găm đánh lén của chính mình xuyên thấu.
Tu sĩ nọ rên lên một tiếng, ngã xuống nền đất trong sân.
Xích Báo giương nanh gầm gừ, chân trước không ngừng đấm đá lên mặt đất.
Vinh Tuệ Khanh nhìn tu sĩ áo đen đã ngất đi trên đất, hỏi Xích Báo: “Ngươi không dám giết gã?”
Xích Báo chưa từng sát sinh, ngay cả ăn cũng chỉ ăn chay, là một con báo thuần khiết hiếm thấy.
Nhưng đã làm linh sủng đi theo Vinh Tuệ Khanh thì không thể giống4như trước nữa. Nó cần phải bảo vệ chủ nhân, không thể lẫn lộn giữa điều trọng yếu và thứ yếu.
Xích Báo biến thành hình người nói với Vinh Tuệ Khanh: “Không phải là không dám, nhưng bây giờ thì không thể giết.”
Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh ngẫm nghĩ, đầu mày nhướng lên: “Ngươi nói cũng có lý. Thôn trưởng sắp đến đây, nếu bây giờ chúng ta giết bọn họ thì lại rắc rối. Có điều cũng không thể để bọn họ tỉnh lại, nếu không sẽ càng hỏng chuyện.”
Không thể giết cũng không thể để gã tỉnh lại mà đứng trước mặt người khác, vậy rốt cuộc là giết chết hay là không giết chết đây?
Vinh Tuệ Khanh nhíu chặt mày.
“Hay là ta đổi y phục của tu sĩ áo trắng kia dìu tu sĩ áo đen ra ngoài, để bọn họ nhìn thấy bóng lưng9thôi là được.” Như vậy sẽ không ai nghi ngờ thôn Bì Thị và Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đang ngẫm nghĩ thì nghe bên ngoài loáng thoáng tiếng thôn dân ồn ào, biết là bọn họ sắp đến đây, tuy kế hoạch này có rất nhiều chỗ sơ hở nhưng trong lúc cấp bách cũng không nghĩ được cách nào khác. Cô đang định gật đầu thì lại nhìn thấy một tu sĩ áo trắng đi ra khỏi phòng, hình dạng giống hệt với tu sĩ áo trắng vừa bị Vinh Tuệ Khanh phản kích giết chết. Người đó đứng trên bậc thang nhìn bọn họ cười.
Vinh Tuệ Khanh cả kinh, vội vàng đứng đối lưng với Xích Báo, tay nâng cao trường tiên quát: “Yêu nghiệt phương nào?”
Tu sĩ áo trắng kia cười to một tiếng, âm thanh kì dị, giống như là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, giọng nói vô cùng kì quái: “Tuệ... Khanh, ta là Khẳng Khẳng...”
Vinh Tuệ Khanh há hốc mồm, nhìn tu sĩ áo trắng kia vui vẻ nhảy đến trước mặt mình, chống nạnh cười to. Tuy hình dáng là của tu sĩ áo trắng nhưng cười lên thì không khác gì Khẳng Khẳng.
“Ngươi... Ngươi sao lại?!” Vinh Tuệ Khanh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chỉ cảm thấy căng thẳng trong lòng đã bình ổn lại.
Tu sĩ áo trắng do Khẳng Khẳng biến thành nháy mắt: “Cô quên ta đã nuốt nội đan của ly miêu yêu rồi hay sao? Bà nó, cái tên ly miêu yêu khốn kiếp, yêu đan thối chết được, hại ta phải mất một thời gian dài như vậy mới có thể luyện hóa. Nếu không thì từ lâu đã có thể dọa các người một phen rồi...”
Vinh Tuệ Khanh nhớ rất rõ ly miêu yêu đích thực có thể biến hóa thành hình dáng của người khác. Một màn “Minh Nguyệt thật giả” trong rừng Hắc Tùng kia cô nhớ đến từng chi tiết, nửa đêm nghĩ đến còn có chút không lạnh mà run.
Nhưng giờ đây Khẳng Khẳng biến thành tu sĩ áo trắng lại khiến cô cảm thấy trăm mối cảm xúc đan xen.
Chuyện phiền phức như thế thoáng chốc lại có thể giải quyết rồi. Muốn “vu oan giá họa” không lộ dấu vết cũng phải có bản lĩnh vu oan giá họa nữa!
Chuyện tiếp sau lại trở nên dễ dàng hơn rồi.
Vinh Tuệ Khanh lấy hỏa phù mà La Thần cho cô ra thiêu rụi thi thể của tu sĩ áo trắng, ngay cả tro tàn cũng không chừa lại.
Sau đó, tu sĩ áo trắng do Khẳng Khẳng hóa thành dìu lấy tu sĩ áo đen đã ngất đi. Trước khi đám người ồn ào bên ngoài gõ cửa thì nó đã mở cửa viện đi ra, trừng mắt nhìn thôn trưởng của thôn Bì Thị, mặt dài thộn, lầu bầu nói: “Sư đệ ta đột nhiên ngã bệnh, ta phải đưa đệ ấy về.” Lại quay đầu chỉ vào Vinh Tuệ Khanh: “Sư thúc bọn ta không ưng dáng vẻ của cô ta, bọn ta đến thôn phía trước tiếp tục tìm người vậy.” Nói xong liền dìu tu sĩ áo đen nghênh ngang mà đi.
Vì để chuyển dời ánh mắt, Khẳng Khẳng dìu tu sĩ áo đen đi một đoạn đường, đợi khi không còn thấy người nữa mới kéo gã lên núi, đến nơi hang yêu mà trước kia La Thần đã dẫn Vinh Tuệ Khanh tới, cũng là nơi mà Xích Báo Trúc Cơ.
Tu sĩ áo đen bị Xích Báo gọi tỉnh, phát hiện mình bị trói cứng, tay chân đều không thể cử động, muốn lấy bùa truyền tin hoặc bùa để chạy trốn cũng không thể lấy được.
Tu vi Trúc Cơ của Xích Báo phát tán áp tu sĩ áo đen không thể manh động.
Vinh Tuệ Khanh đứng sau lưng gã hỏi: “Sư thúc các ngươi là ai? Ai phái các ngươi đến đây? Các ngươi rốt cuộc muốn tìm ai?”
Tu sĩ áo đen lưỡng lự, Xích Báo liền âm trầm dọa: “Ngươi không nói, để bọn ta sưu hồn thì kết quả cũng như vậy.”
Sưu hồn là một thủ đoạn tương đối ác độc, nhân sĩ chính đạo đều vô cùng khinh rẻ.
Tu sĩ bị sưu hồn căn bản sẽ bị phế.
Mắt tu sĩ áo đen lóe lên, mặc cả: “Các người thả ta ra, ta tự nhiên sẽ kể tất cả mọi chuyện cho các người.” Vừa nói vừa sử dụng tuyệt chiêu bí mật từng chút giãy thoát dây thừng trên thân.
Vinh Tuệ Khanh gọi ra Nhật Nguyệt Song Câu đặt lên lưng của tu sĩ áo đen, trầm giọng hỏi: “Hỏi ngươi lần cuối, nói hay là không!”
Cảm giác đau đớn từ nơi bị Nhật Nguyệt Song Câu đâm vào lan ra khắp kinh mạch của tu sĩ nọ, sau đó dần di chuyển xuống đan điền.
Nếu như đan điền bị hủy, gã thật sự biến thành phế nhân!
Tu sĩ áo đen lúc này mới kinh hoảng, vội vàng khai ra: “Sư thúc ta là tu sĩ Trúc Cơ của Vạn Càn Quán, ông ấy rất thích bói quẻ. Ngày đó nhìn thấy cô nương tại thị trấn Dao Xuyên, ông ấy nói rằng cô nương có lời giải của sáu mươi tư quẻ trong dịch thuật...” Lời còn chưa nói hết, linh lực Vinh Tuệ Khanh đột ngột tăng lên, Nhật Nguyệt Song Câu trong tay đã đâm vào từ sau lưng tu sĩ kia xuyên thấu tim.
Tu sĩ áo đen cả người đổ ầm xuống đất.
Lại là do mình lắm miệng!
Vinh Tuệ Khanh vừa tức vừa hận, thuận tay ném ra một lá hỏa phù, thiêu cháy thi thể tu sĩ áo đen.
Khẳng Khẳng biến trở về nguyên hình sóc chuột, nhảy lên vai Vinh Tuệ Khanh, lo lắng hỏi: “Làm sao đây?”
Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi: “Trước hết đừng làm gì cả, cứ ở yên quan sát động tĩnh, chúng ta còn phải đợi Thần thúc quay về.”
Khẳng Khẳng và Xích Báo gật đầu liên tục.
Đợi đến khi trời tối, Vinh Tuệ Khanh ngồi trên lưng Xích Báo, ôm lấy Khẳng Khẳng trở về viện của mình.
Bọn họ không biết chuyện ngày hôm nay đã dấy lên sóng to gió lớn trong đám thôn dân của thôn Bì Thị.
Thôn dân thôn Bì Thị phân thành hai phía, một phía hy vọng thuyết phục được “La cô nương” làm thị thiếp của tu sĩ Trúc Cơ. Làm thị thiếp của tiên sư là chuyện vinh quang biết bao, nói không chừng còn có thể làm ơn cho thôn dân bình thường khác trong thôn Bì Thị.
Phía còn lại kiên quyết không đồng ý. Bọn họ cho rằng “La cô nương” là một cô gái trong sạch, vì sao phải đi làm thị thiếp của tiên sư? Dù cho tiên sư có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là làm thị thiếp, không phải chính thê, những cô nương đường hoàng đều không tự nguyện hạ thấp mình như vậy.
Lương thực đầy đủ mới có thể hiểu lễ nghi. Cũng là sau khi nước Đại Sở lập nên, cuộc sống của mọi người đều có mục tiêu hướng tới, được bảo đảm, những thứ trước kia đã vứt bỏ hoặc là những quy củ, lễ nghi, luân lý trước kia không màng đến đều được nhặt lên lần nữa.
Chỉ là sau đó hai vị tiên sư kia đổi ý, nói rằng không thích dáng vẻ của “La cô nương”, chủ động rời đi, bọn họ mới đành chấm dứt tranh luận, không đề cập đến việc này nữa.
Mà vị tu sĩ Trúc Cơ ở thị trấn Dao Xuyên đợi gần mười ngày vẫn không thấy sư chất của mình quay về. Lão vô cùng tức giận, nhưng lại không biết bọn chúng lười biếng đi lang thang đâu đó rồi hay là chết ở nơi nào rồi. Một mặt lão phái người đến những thôn gần đấy tra hỏi, một mặt truyền tin cho sư môn của mình, bảo bọn họ tra xem hồn đăng của hai đệ tử kia như thế nào.
Tu sĩ ở môn phái thường có hồn đăng, nếu bỏ mạng ở bên ngoài, hồn đăng sẽ tự động tắt ngấm.
Khi tu sĩ Trúc Cơ của Vạn Càn Quán nhận được tin từ sư môn, báo rằng hai đệ tử kia đã chết thì đã qua năm ngày. Bên này, lão đã tra được hai đệ tử đó xuất hiện lần cuối tại thôn Bì Thị. Nghe nói sau khi họ rời khỏi thôn Bì Thị thì không còn thấy tung tích nữa.