Con đường võ đạo vạn pháp quy nhất, chỉ cầu được phá toái hư không, bạch nhật phi thăng, nhưng võ giả hàng nghìn hàng vạn, thiên phú cũng đều bất đồng. Có kẻ am hiểu tu luyện, một ngày đả tọa, có thể so với người trăm ngày luyện công. Có kẻ am hiểu hỏa diễm, trời sinh liền có thể điều khiển ngọn lửa tự nhiên, thậm chí còn có kẻ thiên phú tuyệt luân, có thể ở trong chiến đấu tạm thời đề thăng cấp bậc võ đạo của mình, phát huy ra lực lượng vượt cấp giết địch... Loại thiên phú của võ giả này, ở Cửu Châu đại lục được xưng là Vũ Hồn. Khởi đầu câu chuyện là một sự việc dí dỏm khi Trầm Côn, một tên ăn mặc kì quái vô dụng, hai mươi hai năm... chẳng được tích sự gì.
Sư quét rác hung hăng vỗ cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn, "Vậy suốt hai mươi năm qua ngươi đã làm cái gì hả? Suốt hai mươi năm, ngươi ngay cả một điểm tiến bộ cũng không có là sao?"