Vũ Toái Hư Không

Chương 17: Kiếm mộ



Ý nghĩ vừa toát ra xong, Trầm Côn liền cuống quít lắc đầu.
Không được, không được, không nói đến Hồn Kinh còn chưa có năng lực tổn thương đến vũ hồn của người khác, cho dù là có, bần tăng có dũng khí dùng sao?
Ngươi nhìn xem tràng diện bây giờ, mấy trăm con mắt đang nhìn xung quanh, nếu bần tăng ở trước mặt mọi người chiếm đoạt vũ hồn của Trầm Hùng, vậy không chẳng khác nào là hướng toàn bộ Cửu Châu đại lục tuyên bố: Hắc, các ngươi hãy nhìn cho kỹ cái tên có đôi mắt nhỏ như số 8 này, chính là hắn, hắn có thể khống chế vũ hồn, có năng lực uy hiếp đến tất cả cường giả võ đạo!!
Lời này một khi truyền ra, bần tăng khẳng định sẽ bị toàn bộ người trên thế giới đuổi giết a!
Thôi!
Đành phải bỏ qua cho Trầm Hùng vậy.
Cũng không được, vậy thì lỗ quá rồi, vũ hồn tới tay, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn liền vứt nó, thật sự là tương phản với giấc mộng trở thành hòa thượng giàu nhất thế giới của bần tăng a!
Phải rồi, cứ như thế, bần tăng vốn không có Trụ Cột Vũ Hồn, thôi thì ngó một cái, tích lũy một chút kinh nghiệm về vũ hồn kiếm hệ vậy, chung quy cũng chả có vấn đề gì cả?
"Nam vô tam mạn đa, hàng tam thế tam vị da hội..."
Nghĩ tới đây, Trầm Côn một tay khống chế Trầm Hùng, một bên len lén kết thành một nửa Bất Động Minh Vương Ấn, vận dụng lực lượng chữ chân ngôn "Linh"......
Hắn rất cẩn thận, chỉ đem lực lượng tập trung ở hai mắt.
Âm dương tương cách, vận dụng lực lượng hai tròng mắt, người bên ngoài hẳn là sẽ không phát hiện ra bí mật của "Hồn Kinh"!
Vù vù!
Một tiếng chuông vàng của phật môn nổ vang lên, pháp tướng Bất Động Minh Vương ở thế giới linh hồn đã xuất hiện, Trầm Côn cùng pháp tướng dung hợp lại, hỏa diễm trong hai tròng mắt Minh Vương cũng chậm rãi mở ra......
Kế tiếp, hắn liền thấy được một tràng diện quỷ dị tuyệt luân!
................
Vũ hồn chính là linh hồn, vậy ấn theo lẽ thường mà nói, Trụ Cột Kiếm Hồn sau khi chủ nhân chiến bại, cũng có thể sẽ cùng với con người có phản ánh giống nhau, sẽ phẫn nộ, sẽ thương tâm, sẽ không cam lòng...... Nhiều nhất cũng chính là giống hệt như vũ hồn của Thiết hòa thượng vậy, sợ đến nỗi không dám đưa đầu ra ngoài!
Nhưng mà thứ Trầm Côn chứng kiến quả nhiên lại bất đồng!
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong thế giới linh hồn, cổ tay phải Trầm Côn vặn vẹo một cách quỷ dị, cố gắng bắt lấy một cái bọc nhỏ, hình như là có một vật gì đó ở bên trong muốn chui ra ngoài, thử đập một chút cái bao, phát ra một âm thanh trầm muộn
Phanh!
Theo sau tiếng kêu đó, thứ này rốt cuộc cũng phá vỡ bao ra từ trong thân thể Trầm Hùng thoát ra ngoài.
Đó là một người khá nhỏ cao khoảng nửa mét, khuôn mặt tròn tròn, hai mắt tròn xoe, thoạt nhìn thì đúng là một cô gái đáng yêu mê người, trên thân thể nho nhỏ của nàng, chỉ mặt một trường bào thật to của kiếm thủ cổ đại, lưng đeo một thanh đại kiếm tinh xảo, bỏ chạy bụi đất đầy đầu, hệt như một bé thỏ con bị chấn kinh vậy.
"Tiểu mỹ nữ, ngươi chính là Trụ Cột Kiếm Hồn sao?" Nhãn tình Trầm Côn sáng lên.
"Tha... tha mạng a!" Hoàn toàn không để ý gì tới Trầm Côn, Trụ Cột Kiếm Hồn sau khi chạy ra thân thể chủ nhân, đột nhiên á một tiếng, rồi chạy trối chết, gương mặt trở nên vừa xanh vừa trắng, lúc chạy còn lảo đảo muốn ngã, mặt kệ phía trước có bao nhiêu chướng ngại, hoặc trạng thái của chính mình có tệ hơn bao nhiêu đi nữa, thì nàng cũng vẫn chạy, một mực chạy, chạy mãi, chạy mãi, chạy mãi như thế......
Rầm! Nàng bay thẳng vào đùi Trầm Côn! (Dịch giả: vầy mà gọi là chạy mãi đấy à!)
"Mỹ nữ, chỉ mới bại một trận, ngươi đã vứt bỏ chủ nhân chạy trốn sao?" Trầm Côn cúi đầu, khó hiểu nhìn tiểu cô nương.
"Á! Xin lỗi, ta... ta... ta chạy lộn, ngươi...... ngươi để cho ta chạy tiếp được không?"
Tiểu cô nương vẫn không thèm để ý tới Trầm Côn, nàng thoáng chảy ra khoảng bảy tám chục mét, sau đó nàng hình như nhớ tới cái gì đó, lớn giọng hét một tiếng non nớt: "Tất cả các Trụ Cột Kiếm Hồn ở phụ cận nghe đây, chạy mau, chạy mau a, kiếm mộ xuất hiện rồi! Ta...... ta mới vừa rồi liều mạng đánh 13 kiếm với hắn, không sai, khẳng định... khẳng định là kiếm mộ, kiếm mộ a!"
Thanh âm dần dần nhỏ lại, sau đó biến mất trong tuyết sơn mịt mờ...... Nguồn truyện: Truyện FULL
..................
Vụ gì vậy?
Trầm Côn không hiểu đứng đó suy tư.
Trụ Cột Kiếm Hồn rõ ràng là bị hù dọa chạy mất, nàng sợ hãi, chính là sợ kẻ vừa đánh 13 kiếm cùng nàng.......
Nữa, cái này chẳng phải đang nói bần tăng sao?
Nhưng mà kiếm mộ nàng nói có nghĩa là gì? Chỗ nào trên người bần tăng có kiếm mộ hử?
Bởi vì còn phải tới phù ma mộ phần, cho nên Trầm Côn không dám lãng phí một phút thời gian nào của pháp tướng cả, vội vã lui về thế giới thật.
Tính toán một chút, hắn hôm nay còn có thể vận dụng được thêm 40 giây pháp tướng Minh Vương nữa!
"Trầm Hùng lão huynh, kiếm mộ có nghĩa là gì?" Sau khi trở về, Trầm Côn đầu tiên là hỏi hắn nghi vấn ở trong lòng.
"Kiếm mộ?"
Có thể là do vừa trải qua sinh tử, tâm hoảng sợ nên còn chưa cảm nhận được vũ hồn chạy thoát, Trầm Hùng mơ mơ màng màng hỏi: "Ngươi hỏi ta làm cái gì? Chính ngươi không phải biết kiếm pháp sao, hẳn phải biết chứ!"
"Ta rảnh không có chuyện gì làm, hỏi bài ngươi không được hả?" Trầm Côn nhếch miệng nói.
Hỏi bài?
Ngươi đang sỉ nhục ta à?
Trầm Côn, ngươi chính là thiên tài kiếm pháp cực mạnh của Trầm gia a, năm ngoái lúc hoàng đế bệ hạ kiểm tra ngươi xong có nói qua, lĩnh ngộ của ngươi đối với kiếm pháp, đã đạt tới cảnh giới mà người thường khôn tiêng thể giải thích được, nếu cho ngươi đủ thời gian, hẳn ngươi chính là Cửu Châu Đệ Nhất Kiếm Thần, so với thần tiên cũng không kém gì mấy a!
Bằng vào giải thích của ngươi đối với kiếm pháp, ngươi có thể không biết kiếm mộ là cái gì sao?!
"Kiếm mộ, chính là một loại ý cảnh cùng với khí chất của kiếm pháp!"
Trầm Hùng bất đắc dĩ đành phải khuất phục, lớn tiếng nói: "Trong truyền thuyết, kiếm pháp khi tu luyện đến một cảnh giới cao siêu nhất định, trên người kiếm thủ sẽ có một loại khí chất! Vô luận là các kiếm thủ khác, hoặc là kiếm, hoặc là vũ hồn kiếm hệ, tóm lại, hễ cái gì cùng kiếm có liên quan, chỉ cần nhìn thấy loại khí chất này, tựa hồ như là thấy một nấm mộ được chuẩn bị sẵn vậy, biết rõ bản thân không phải là đối thủ, một khi nghênh chiến, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
"Nói cách khác, kiếm mộ xuất, vạn kiếm chạy, kẻ không trốn, tất phải chết!"
Nói như vậy, bần tăng coi bộ là có được loại khí chất kiếm mộ trong kiếm pháp này rồi?
Không sai, Trụ Cột Kiếm Hồn sở dĩ chạy trốn, chính là vì thấy được kiếm mộ trên người bần tăng!
Trầm Côn Cửu Châu, ngươi đến tột cùng là thiên tài đạt đến tình trạng gì a, không ngờ đã tu luyện kiếm pháp tới cảnh giới này, cho dù sau khi ngươi chết, thì kiếm mộ vẫn tồn tại như cũ trên người bần tăng!?
Lỗ... quá lỗ rồi......
Đáng tiếc bần tăng căn cơ quá kém, dù có kiếm mộ đi nữa, thì cũng chẳng biết nên dùng như thế nào đây!
Ôi, coi bộ vẫn phải đang hoàng nghiên cứu "Hồn Kinh" thôi!
Lực chú ý của Trầm Côn lại về với sự thật......
"Không sai, không sai, ta đối với câu trả lời của ngươi rất hài lòng, 100 điểm!" Trầm Côn cười hì hì nghiêng đầu qua, "Tiếp tục giao dịch của chúng ta đi! Ngươi thấy rồi đấy, ta cũng đã đem ngươi đánh bại rồi, vậy lão huynh cũng đừng có keo kiệt nửa, dẫn ta vào mỏ bạc bên trong đi!"
"Chuyện này....... không có khả năng a!" Trầm Hùng đột nhiên mặt mũi xám như tro tàn.
"Đừng có nói một cách tuyệt đối như vậy, vạn nhất tay ta run lên, ngộ thương ngươi thì làm sao bây giờ?" Trầm Côn quơ quơ chuôi kiếm, trường kiếm của hắn còn cứa nhẹ trên cổ Trầm hùng!
"Đại thiếu gia, ngươi cũng đừng làm khó ta chứ!"
Trầm Hùng thở dài, len lén nhìn vào vài người ở căn phòng lợp gạch ngói phụ cận, "Ta nói thật với ngươi, đại thiếu gia, cho dù ngươi tiến vào, thì cũng không thể nhìn thấy cái gì, hơn nữa cũng đừng hòng mang theo bất cứ đồ gì khác!"
"Tại sao?"
"Bởi vì mỏ bạc Lan Vân Sơn, đã không còn thuộc về Trầm gia nữa rồi!" Rốt cuộc cũng đã nói ra bí mật, Trầm hùng cũng giải thoát mà nhắm hai mắt lại.
"Vậy còn Phù Ma mộ phần thì sao? Phù Ma mộ phần vẫn thuộc về Trầm gia chứ?" Trầm Côn cũng cười không nổi nữa.
"Phù Ma mộ phần cũng tặng người luôn rồi, bất kỳ một ngọn cây cọng cỏ nào của Lan Vân Sơn, cho dù là một hòn đá nhỏ đi nữa, thì tất cả cũng đều là của người ta rồi!" Trầm Hùng cười khổ nói: "Ta không cho ngươi tiến vào Lan Vân Sơn, chính là bởi vì chuyện này! Lan Vân Sơn tặng cho người khác, là do Trầm phu nhân ở sau lưng gia chủ cùng các trưởng lão quyết định, không thể để cho người khác biết, ít nhất là bây giờ còn chưa được......"
"Trước hết mặc kệ Trầm phu nhân, lão huynh, ta muốn đến Phù Ma mộ phần lấy một thứ, ngươi có biện pháp nào không?"
Nữa, ngàn vạn lần đừng có nói là không có biện pháp nha, nếu không vũ hồn mới của bần tăng có thể phải ngâm nước nóng rồi!