Bổ Thiên Ký

Chương 164: Bí mật không thể nói



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Xích Báo cười nói: “Chính là vị cô gái mà Lang Thất cứu đó ạ. Nhưng người ta lại không chấp nhận được là nó cứu, còn đánh nó một bạt tai nữa. Lão đại ngài xem này, vết tay trên gương mặt nó còn chưa mất đâu ạ!”

La Thần liếc Lang Thất một cái liền thông suốt ngay.

Là chuyện xảy ra lúc y giết chết Dực Xà.

“Cô gái đó sao rồi? Đã chết chưa?” La Thần lạnh lùng hỏi.

Lang Thất chỉ vào vết tay trên mặt mình đáp: “Người tốt thì mệnh ngắn, người làm chuyện xấu thì sống lâu. Lão đại xem này, nàng ta ra tay độc ác như vậy, lực tay lớn như này. Ta chết rồi thì nàng ta vẫn còn3chưa chết được đâu. May mà có chủ nhân, nếu không phải là chủ nhân lãng phí công lực của bản thân cứu nàng ta, thì nàng ta sớm đã nằm cứng đơ rồi.”

Thấy Lang Thất nói lảm nhảm không trúng trọng điểm, La Thần chuyển sang nhìn Xích Báo.

Xích Báo nhẹ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của La Thần, cậu ta nhỏ giọng nói lại sự tình lúc đó một lượt.

La Thần im lặng hồi lâu, rồi quay người bước vào phòng, y nhàn nhạt nói: “Các ngươi quay về phòng nghỉ ngơi đi. Chú ý che kỹ đuôi đi, đừng để người khác phát hiện ra các ngươi.” Cuối cùng y nhớ ra một chuyện, liền quay đầu lại hỏi: “Khẳng0Khẳng đâu? Chạy đi đâu rồi?”

Xích Báo và Lang Thất đều đồng loạt lắc đầu: “Khẳng Khẳng là lão đại của chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân nào dám quản ạ?”

Trong mắt La Thần xoẹt qua một tia dị sắc, thần thức nhanh chóng phóng ra, cấp tốc tìm kiếm trong toàn quán trọ.

Nhưng lại không có hơi thở của Khẳng Khẳng.

Chạy đi đâu rồi đây? La Thần cũng bồn chồn. Khẳng Khẳng và Vinh Tuệ Khanh trước giờ đều dính với nhau như keo sơn. Hôm nay Vinh Tuệ Khanh bị thương, mà Khẳng Khẳng lại chạy đi đâu mất dạng, thực sự là quá kỳ quái.

La Thần trầm mặc quay người trở vào phòng.

Lang Thất nhớ lại đám yêu thú mà La Thần giết5ngày hôm nay, nó thấy hơi bất an. Nó không quay lại phòng của mình, mà sốt sắng theo sau La Thần hỏi: “Lão đại, tiểu nhân có chuyện muốn hỏi ạ!”

La Thần quay đầu lại nhìn Lang Thất: “Không cần nói. Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.”

Y như thể đã hiểu Lang Thất muốn hỏi gì.

Lang Thất vừa nghe thấy mình sẽ không có chuyện gì, thì lập tức phấn chấn tinh thần, cười nói: “Vậy đám tiểu nhân không quấy rầy chuyện tốt của lão đại và chủ nhân nữa ạ. Mời lão đại tiếp tục, tiếp tục… ạ!”

Xích Báo giơ một tay ra bịt miệng Lang Thất lại, rồi kéo nó rời khỏi phòng của La Thần và Vinh Tuệ Khanh, quay4về phòng của bọn chúng.

“Chỉ biết nịnh nọt! Toàn là cặn bã.” Lang Thất phẫn nộ nhìn Xích Báo, nhưng không dám mắng hẳn ra.

Nó và Xích Báo dù cùng là tu vi Trúc Cơ, nhưng Xích Báo tự ỷ mình là dòng dõi chính thống, nên thường không để con lang yêu nửa đường cải tà quy chính như nó vào mắt.

Lang Thất trời sinh lại có tính tình ti tiện, thường không tự chủ được quy mình về “Tà môn mạt đạo”. Trước mặt những người quân tử chính trực, nó chủ động thấy mình kém người ta một bậc.

Xích Báo lạnh lùng trừng nó một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn không biết giữ mồm giữ miệng, thì cẩn thận đến chủ nhân9cũng không cứu được ngươi nữa đâu!”

Á à, ngươi còn nghiện ức hiếp ông Lang Thất nhà ngươi nữa!

Lang Thất phẫn nộ quên luôn cả sợ sệt, đuổi theo Xích Báo hỏi: “Ngươi nói rõ ràng ra cho ta! Ta không giữ mồm giữ miệng chỗ nào! Ta cũng chưa hề nói bọn họ cái này cái nọ!”

“Ngươi còn nói!” Xích Báo gấp gáp tới mức bịt miệng Lang Thất lại lần nữa: “Còn nói nữa là ta khâu miệng ngươi vào đó!”

“Đúng là nên khâu lại. Cái tính cách này của tiểu Lang Thất, thật không biết làm sao mà nó lại Trúc Cơ được nữa.” Giọng nói lười biếng của Khẳng Khẳng truyền từ trong phòng ra.

Xích Báo và Lang Thất cùng quay đầu lại trông thấy Khẳng Khẳng không biết đã mò vào phòng bọn chúng từ lúc nào. Nó vắt chéo chân nằm trên giường, ôm một cái nhân hạt thông cắn ăn ngon lành.

Cao nhân thực sự là đây.

Xích Báo và Lang Thất cuối cùng im bặt, từng con ngồi xuống tu hành.

La Thần túc trực bên giường của Vinh Tuệ Khanh, nhìn dung nhan của cô lúc ngủ, trong lòng y vừa hổ thẹn vừa hối hận. Từ lúc sống đến nay, trước giờ y là người tính tình ngay thẳng, muốn gì làm nấy, chưa có lúc nào không nắm mà cũng không buông được, xoắn xuýt không biết làm sao thế này bao giờ.

La Thần nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên tấm đệm hương bồ trước giường tĩnh tọa tu hành. Đang lúc tự kiểm điểm trong lòng, thì y phát hiện khí màu xanh tím trong đan điền dường như dày hơn mấy phần. Kim Đan không biết lúc nào cũng lớn hơn ba lần, nên trong lòng y rất vui mừng. Y sẽ nhanh chóng đột phá Kim Đan sơ kỳ, để tiến vào Kim Đan trung kỳ.

Y nhớ rằng, Tuệ Khanh từng nhắc qua với y, muốn nhờ y giúp cô đi đối phó với tên tiện nhân Ngụy Nam Tâm đã giết cha và cướp mẹ của cô đi.

Ngụy Nam Tâm là Kim Đan hậu kỳ, nếu để ông ta Kết Anh trước, La Thần biết rằng, dù y có liều cái mạng của mình thì cũng không thể đấu lại ông ta được.

Muốn đấu với Ngụy Nam Tâm, thì y không thể đi con đường bình thường được.

La Thần buộc lòng phải làm vậy, trong đầu y hiện ra một vài cấm thuật mật pháp. Y không biết mình có được những cấm thuật mật pháp này từ đâu nữa, nó hệt như thuật huyết khế ăn sâu trong não của y vậy.

Vạn Cốt Khô Pháp, Vô Song Phổ, dùng cả thiên hạ nuôi một người, Vạn Vật Sô Cẩu, Huyết Luyện Đan Chuyển,…

Nhiều cấm thuật mật pháp như vậy, có lẽ y nên chọn một loại để tu luyện thì mới có thể trong thời gian ngắn nhất đạt được hiệu quả cao nhất?

Nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn còn hiểu quá ít về Ngụy Nam Tâm.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng với Ngụy Nam Tâm, y chỉ biết ông ta là đệ tử tục gia của Hoàng Vận Tự, công pháp tu hành là Phật môn. Còn cụ thể là công pháp nào, thì y cũng không biết.

Tình trạng thế này, thì y làm sao đấu với Ngụy Nam Tâm được đây?

La Thần không nén nổi nhớ lại hòa thượng Viên Thông mà y đã thả đi.

Viên Thông là đồng môn của Ngụy Nam Tâm, những gì Viên Thông biết về Ngụy Nam Tâm chắc chắn khá chi tiết. Còn có tên đồ đệ Mạnh Lâm Chân của Ngụy Nam Tâm nữa…

Nhớ đến Mạnh Lâm Chân, bàn tay phải của La Thần run rẩy, ý định muốn giết người ở trong đầu y lập tức xuất hiện.

Không những là Ngụy Nam Tâm mà cả Mạnh Lâm Chân, cả hai đều phải chết!

Đợi y giải quyết xong hai người đó rồi, y sẽ lại giúp Tuệ Khanh tìm một môn phái lớn để gia nhập làm đệ tử nội môn, còn y có thể rút lui rồi. Tất cả những sai lầm mà y đã phạm phải, tất cả tội lỗi đều có thể đền bù được đúng không…

Nghĩ như vậy, La Thần cuối cùng cũng bình tâm lại, rồi nhanh chóng tiến vào trong suy tưởng.

Cấm thuật quá nhiều, nên y cứ luyện từng môn là được.

Trước nhất vẫn nên luyện Vạn Cốt Khô Pháp. Sớm tu luyện công pháp này, sương mù phóng đãng của Dực Xà căn bản không có tác dụng với y rồi, y cũng sẽ không vì vậy mà mạo phạm Tuệ Khanh.

Nóng lòng sốt ruột!

Trái tim La Thần đập kịch liệt. Sương mù phóng đãng trong thức hải dần tản đi, trước mắt y lại xuất hiện bóng lưng trần được khoác lên một tấm voan mỏng trong suốt của Vinh Tuệ Khanh, vai trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh không đủ một vòng tay.

Tay của La Thần không kìm được ướm thử, thật sự là không đủ một vòng tay.

Bóng lưng nghiêng người qua, nhàn nhạt cười với y. Dưới tấm voan mỏng, đôi tuyết ngọc mềm mại rung rung, tấm voan nhẹ bay, thân thể quyến rũ, nhìn đâu cũng thấy mê hoặc.

“Tuệ Khanh! Hộ giáp của nàng đâu?” La Thần nhẹ giọng hỏi, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Bóng lưng đó cuối cùng hoàn toàn quay lại đối diện với La Thần, nụ cười trên gương mặt ngày càng lớn, dần dần lan rộng lộ ra cả hàm răng, da thịt trên mặt dần tróc xuống.

Rắc!

Người sống sờ sờ mà lại biến thành xương cốt màu hồng!

La Thần gọi lớn lên một tiếng: “Yêu quái nơi nào tác oai tác quái!” Một tay y giơ ra, một lực chưởng tâm lôi mạnh mẽ đánh về phía bộ sương khoác tấm voan mỏng trước mặt, khiến cho bộ xương đó bị đánh tới mức vỡ vụn.

Tấm voan mỏng đó tung bay rơi xuống trên thức hải của y.

La Thần kêu lớn lên mở to mắt ra, trên trán y đều là mồ hôi.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Nhất tiên công thành, há lại chỉ khô “vạn cốt”?

Vạn Cốt Khô Pháp khi luyện đến cảnh giới cao nhất, nhìn người đều sẽ là những bộ xương khô khoác da thịt lên, sẽ không bị bất cứ vẻ bề ngoài nào mê hoặc nữa. Môn công pháp này dù khó luyện, nhưng nếu luyện thành, thì vĩnh viễn sẽ không có tâm ma phá rối. Vả lại sau khi luyện thành, tu vi nhất định sẽ đột phá lên Nguyên Anh.

Công pháp này hơi có hơi hướng của Phật tông, sao có thể là cấm thuật được?

La Thần lau mồ hôi, tỉnh lại từ trong suy tưởng vừa rồi, trong đầu y ngẫm lại Vạn Cốt Khô Pháp lại từ đầu một lượt.

Xem xét xong mới hiểu, tại sao công pháp này lại bị liệt vào cấm thuật.

Vì công pháp này để có thể luyện thành công, thì hoàn toàn phải đứng trên hài cốt của tu sĩ mới có thể luyện được.

Vạn Cốt Khô Pháp tổng cộng có sáu tầng, ít nhất phải giết trên một vạn tu sĩ Trúc Cơ, thì mới có thể dùng đạo tâm và tu vi của họ khiến mình khai ngộ.

Hơn nữa, công pháp này có một điểm xấu. Chính là sau khi luyện thành, tu vi căn bản chỉ dừng lại tại Nguyên Anh. Nếu còn muốn có đột phá lớn, thì không thể tiếp tục tu luyện thuật này ở Nhân giới được nữa.

Nghĩ đến đây, trái tim của La Thần như rơi vào một cái động không đáy, rơi thẳng xuống.

Tại sao? Trong thức hải của y lại có loại cấm thuật mật pháp không thuộc về Nhân giới?!



Người bên trong quán trọ bị một trận tiếng chiêng đồng ồn ào trên đường phố bên ngoài khua tỉnh lại.

Lang Thất và Xích Báo tỉnh lại từ trong suy tưởng.

Lang Thất yêu thích náo nhiệt là người đầu tiên chạy lại gần cửa sổ, nhoài người ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Thính lực của yêu thú rất nhạy.

Tiếng nói xôn xao của mọi người trên phố phía dưới truyền vào trong tai của nó.

“Lại có người chết rồi! Ba hộ giàu có của thị trấn Thạch La chúng ta thì ra sớm đã bị yêu quái ăn hết sạch rồi! Không chỉ ăn hết sạch, những con yêu quái này còn biến thành hình dáng của con người, rồi sống trong thị trấn của chúng ta đấy!”

“Thật đúng là nghiệp chướng. Cũng không biết bọn chúng sống bao lâu rồi nữa, mà cũng không biết có còn con nào nữa không đây…”

“Bà nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có phải là yêu quái đâu?!”

“Không biết vị tiên sư đó có ra tay vì dân trừ hại không?”

Đám người bàn tán xôn xao, nhất thời nhìn ai cũng đều thấy giống yêu quái, cuối cùng từng người đều cảm thấy hết sức nguy hiểm.

Lang Thất nghe một lúc lâu, rồi tổng kết thành hai trọng điểm: Thứ nhất, trong thị trấn có mấy kẻ không phải người, mà là yêu thú giai đoạn Trúc Cơ biến thành. Thứ hai, mọi người đều không mấy quan tâm là ai giết chết yêu thú, mà chỉ lo lắng trong số họ vẫn còn yêu thú chưa bị diệt trừ.

Lang Thất bĩu bĩu môi: “Đâu ra mà lắm yêu thú giai đoạn Trúc Cơ thế? Bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.” Thật ra trong toàn bộ số yêu thú, thì yêu thú giai đoạn Trúc Cơ tuyệt đối chiếm rất ít. Chỉ là lúc đó bọn chúng được sứ giả Xích Báo của sơn quỷ nương nương kêu gọi, nên đều bị tập trung ở nơi Âm Tê, mới khiến cho yêu thú giai đoạn Trúc Cơ ở nơi này nhiều lên.

Nếu không phải là La Thần phá bỏ cấm chế ở nơi Âm Tê, thì bọn chúng vẫn còn bị vây hãm không có đường ra ở nơi Âm Tê đó. Nào có biến thành phú hộ ở nơi này, ăn no uống say?!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lang Thất có hơi cổ quái, nó quay đầu lại hỏi Khẳng Khẳng: “Chủ nhân đã dậy chưa vậy? Ta có lời muốn nói với chủ nhân.”

Khẳng Khẳng duỗi cái eo mỏi nhừ ra: “Để ta đi xem sao.” Nó khệnh khạng đứng dậy, xuyên qua tường đi vào trong căn phòng bên cạnh.

Lang Thất liếc Xích Báo một cái, đến gần hỏi cậu ta: “Xích Báo, ngươi không phải là linh sủng của sơn quỷ nương nương sao? Tại sao lại làm linh sủng của chủ nhân nữa?”