*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lang Thất bất thình lình bị Xích Báo bóp nghẹt cổ, nó bị nghẹn tới mức trợn trắng mắt, rồi chỉ vào cổ họng không nói ra lời của mình.
Xích Báo liền buông lỏng tay.
Lang Thất thở hổn hển, nó không đợi Xích Báo tiếp tục đe dọa dùng hình nữa mà khai hết ra luôn: “Ta sẽ nói cho ngươi biết. Chính là một vài yêu thú Trúc Cơ trên núi Quán Đào hơn một năm trước, đều nhận được truyền lệnh của sứ giả Xích Báo, dưới trướng của sơn quỷ nương nương, kêu chúng ta đi đến nơi Âm Tê ở. Nói rằng tu sĩ muốn săn yêu, nên để chúng ta đi tránh nạn.”
Tay của Xích Báo khẽ run một cái, Lang Thất liền chớp lấy cơ hội giật ra khỏi3tay nó.
“… Thì ra là như vậy. Ta nói vì sao lão đại lại không hài lòng ta lúc trước ký kết khế ước linh sủng với chủ nhân, mà còn bắt ta ký khế ước sinh tử tương liên. Lão đại lo lắng ta ẩn đi tu vi, mưu đồ gây rối.” Xích Báo gào lớn trong đáy lòng. Nó vừa thấy không thể hiểu, vừa yên tâm.
Thật lòng mà nói, lúc trước La Thần cưỡng ép nó ký khế ước sinh tử tương liên với Vinh Tuệ Khanh, Xích Báo thật sự không phục. Vinh Tuệ Khanh chỉ là giai đoạn Luyện Khí, tu vi còn thấp hơn cả yêu thú là nó. Nếu cô gặp chuyện gì bất trắc thì nó cũng sẽ chịu liên lụy cùng. Vả lại, vì tu vi0của cô thấp, nên khả năng xảy ra chuyện không may rất cao, tính nguy hiểm của bản thân nó lại càng nhiều thêm mấy phần. Cho nên lúc trước nó thật sự không tình nguyện ký khế ước sinh tử tương liên đó.
Bây giờ đã biết được chân tướng rồi, nó trái lại thấy thản nhiên. Nếu đổi lại là nó, thì nó cũng sẽ không yên tâm được. Dưới sự đe dọa to lớn như vậy, lão đại và chủ nhân không còn sự lựa chọn nào khác, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Như vậy chứng minh rằng họ khá tin tưởng nó, chứ không phải thật sự không tin nó.
Vì dù ký khế ước sinh tử tương liên, nếu bản thân linh sủng không muốn sống nữa, thì cũng sẽ5kéo cả chủ nhân xuống nước cùng. Đây cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra.
Đã sinh tử tương liên rồi thì khế ước đó chính là một con dao hai lưỡi. Chẳng qua là mũi dao càng thêm sắc bén ở bên tu sĩ mà thôi.
Trên mặt Xích Báo lộ ra nụ cười nhẹ, nó nói với Lang Thất: “Ngươi ký với chủ nhân khế ước gì?”
Lang Thất dương dương đắc y đáp: “Chủ nhân xem trọng Lang Thất ta, nên cùng sống chết với ta. Không chỉ ký khế ước sinh tử tương liên, mà còn giăng cấm chế trong cơ thể ta. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”
Xích Báo kinh ngạc. Mạnh! Mạnh thật! Lang Thất quả thật là thần thú!
Dạng khế ước lệch về một bên như thế,4còn có cấm chế muốn nó sống thì sống, chết thì chết nữa. Trong lời nói của Lang Thất, lại không chỉ có vinh hiển tối cao, mà còn mang chút hơi thở lãng mạn đẹp đẽ.
Xích Báo vuốt cằm trầm ngâm. Lẽ nào đây chính là nguyên nhân mà Lang Thất từ một con lang yêu có tư chất bình thường, không có đẳng cấp lại đủ khả năng đột phá Trúc Cơ?
Vì da mặt dày và nội tâm của nó lớn mạnh. Nội tâm lớn mạnh, biểu thị đạo tâm cũng lớn mạnh. Da mặt dày, biểu thị thân xác khỏe mạnh. Điều kiện khách quan, chủ quan đều có đủ, Lang Thất muốn không thành tiên cũng khó…
Nhìn Lang Thất, Xích Báo liền cười như có ý tứ gì đó.
Lang Thất trông9thấy Xích Báo nhanh chóng bình tĩnh lại như vậy, thì ngược lại thấy có hơi vô vị, nó lại nhoài người ra cửa sổ xem náo nhiệt.
…
Khẳng Khẳng đi vào căn phòng bên cạnh, nó lặng lẽ trốn ở góc tường nhìn La Thần ngồi xếp bằng trên khoảng đất trước giường, tiến vào trạng thái không để tâm đến bất cứ thứ gì.
Vinh Tuệ Khanh nằm trên giường, như thể vẫn còn đang ngủ, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Khẳng Khẳng nghĩ ngợi, nó ho một tiếng đi ra khỏi góc tường, hét lên một tiếng với La Thần: “Lão đại, Tuệ Khanh tỉnh rồi!”
Tu sĩ đang tu luyện kiêng kỵ nhất là bị người khác cắt ngang giữa chừng. Nặng thì đan điền bị tổn hại, gân mạch rối loạn. Nhẹ thì đau đầu hoa mắt, gãy xương thổ huyết. Cho nên tu sĩ bình thường đều tu hành ở nơi núi sâu hoang vu hoặc trong động phủ được canh phòng nghiêm ngặt. Không giống như La Thần thế này, ngồi thiền trong phòng của quán trọ.
La Thần bị tiếng hét lớn có linh lực của Khẳng Khẳng làm cho chấn động tới mức lồng ngực đau đớn, y hé miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, có chút giống với Vinh Tuệ Khanh thổ huyết buổi tối hôm trước.
Khẳng Khẳng cuối cùng cũng hài lòng rồi, trên mặt nó vẫn mang dáng vẻ ngây ngô leo lên đầu giường. Nó nhìn gương mặt đang say ngủ của Vinh Tuệ Khanh, kỳ quái nói: “Ơ, vừa rồi không phải là tỉnh lại rồi hay sao?”
La Thần lấy ống tay áo lau miệng, quay đầu lại nhìn một lát.
Hơi thở của Vinh Tuệ Khanh đều đều, cô vẫn còn đang ngủ rất say.
“Ngươi kinh hô ngạc nhiên cái gì, cẩn thận kinh động tới Tuệ Khanh.” La Thần nói chậm rãi, mà không truy cứu lỗi của Khẳng Khẳng làm phiền y tu luyện.
Khẳng Khẳng ngồi trên chiếc gối đầu ở đầu giường, nói với La Thần: “Bên ngoài có chuyện rồi, lão đại có muốn ra ngoài xem không?” Cái vuốt nhỏ chụm lại, giống như bấm đốt ngón tay: “Lão đại mà muốn ra ngoài, thì có thể dẫn theo Lang Thất đi cùng, để nó biến thành chó đi trước dẫn đường là được.”
La Thần cũng có hơi nghi hoặc với chuyện mấy yêu thú biến dị giai đoạn Trúc Cơ đó. Y lại nhớ tới Lang Thất cũng từng sống ở nơi Âm Tê, nên y không muốn dẫn theo Lang Thất đi, y dặn dò Khẳng Khẳng: “Ta đi một mình là được rồi, người kêu Xích Báo và Lang Thất qua đây trông chừng Tuệ Khanh.” Nói xong y quay đầu lại nhìn, trong mắt có mấy phần quyến luyến không lỡ, nhưng vẫn kiên quyết dứt khoát rời đi: “Ta đi đây.”
Đi mấy bước trong phòng, thì thân ảnh của La Thần liền biến mất trong không khí.
La Thần vừa đi khỏi, Khẳng Khẳng liền nhảy nhót trên cái gối đầu, lấy gối đầu làm đạn bắn.
Nó cứ nhảy qua nhảy lại như vậy, trừ khi là Vinh Tuệ Khanh đã chết rồi, thì mới không tỉnh lại.
Vả lại, thật ra cô đã sớm tỉnh lại rồi. Chỉ là không biết phải đối mặt với La Thần như thế nào mà thôi, nên mới luôn giả vờ ngủ.
“Ha, ta biết là cô tỉnh rồi mà.” Khẳng Khẳng chống nạnh, phủ phục người xuống cúi đầu nhìn thẳng Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh mở trừng mắt thì thấy một đôi mắt to trong veo màu hổ phách đang chớp chớp trước mặt mình tỏ vẻ đáng yêu.
“Khẳng Khẳng, cái đồ hâm này!” Vinh Tuệ Khanh giơ một cánh tay ra, túm lấy Khẳng Khẳng đặt xuống bên cạnh cái gối đầu, còn cô khoác thêm áo ngồi dậy: “Làm gì mà vừa nãy lại cố ý hại Thần thúc thổ huyết?”
Khẳng Khẳng lý lẽ hùng hồn đáp: “Ta báo thù cho cô mà! Hôm qua y hại cô thổ huyết, thì hôm nay bắt y phải trả lại!”
Thì ra là vì nguyên nhân này.
Trên mặt Vinh Tuệ Khanh như phủ một tấm vải đỏ, đến tai cũng đỏ ửng hết cả lên, cô quở mắng: “Khẳng Khẳng thối tha, ngươi nhìn trộm đúng không?”
Khẳng Khẳng cười nhăn nhở: “… Chưa xem được bao nhiêu, y cởi áo của cô… ô… chít chít…”
Vinh Tuệ Khanh méo mặt, giơ tay bịt cái miệng của Khẳng Khẳng lại, cô xách cả người của nó lên nói: “Không cho phép nói nữa! Sau này cũng không được nhìn!”
Khẳng Khẳng kêu gào chít chít, bốn cái chân không ngừng vẫy đạp trong không trung, còn đôi mắt to tròn thì trợn trắng.
Vinh Tuệ Khanh đặt nó xuống, đang định cảnh cáo nó thêm một lần nữa.
Khẳng Khẳng ôm lấy cổ họng không ngừng ho, nó thở phì phò nói: “Còn có sau này nữa à? Vậy không xem là không được rồi…” Nói rồi, nó trượt xuống khỏi giường rồi xuyên qua tường, quay lại phòng của Xích Báo và Lang Thất.
“Về rồi à? Lão đại nói thế nào vậy?” Lang Thất là người nhảy qua từ bên cửa sổ đến đầu tiên, nó từ trên cao nhìn xuống Khẳng Khẳng hỏi.
Xích Báo đang ngồi trên chiếc giường dài cũng mở trừng mắt nhìn qua.
Khẳng Khẳng không thích loại cảm giác bị Lang Thất nhìn từ trên xuống thế này, nó xoay mình một phát đã nhảy lên đầu Lang Thất ngồi ngon lành. Nó nhìn ngang nhìn dọc nói: “Lão đại vừa ra ngoài nghe ngóng tin tức rồi, kêu hai ngươi đi sang bên cạnh bảo vệ Tuệ Khanh đấy.”
Xích Báo và Lang Thất vâng lệnh. Bọn chúng cũng không có bản lĩnh xuyên tường mọi nơi mọi lúc như Khẳng Khẳng, nên lách qua cửa lớn đi sang.
Vinh Tuệ Khanh rửa mặt súc miệng trong phòng, cô chuẩn bị buổi tu hành buổi sáng. Hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, cô muốn tập hợp năng lượng của mặt trời một lần nữa, hy vọng có thể nhờ vào Húc Nhật Quyết để đột phá Trúc Cơ.
Xích Báo và Lang Thất nhắm mắt ngồi thiền bên ngoài phòng.
Khẳng Khẳng thì đang chạy qua chạy lại như coi thoi giữa hai phòng, diễn dịch một cách hoàn mỹ mấy từ “Khiến người ta chán ghét”.
…
La Thần rời khỏi quán trọ không lâu, thân ảnh của y đã xuất hiện tại gần gian nhà của mấy phú hộ ngày hôm qua.
Phía trước khu nhà, giống hệt như chỗ khu nhà xảy ra án mạng ngày hôm qua, vẫn đông đúc người như vậy. Mọi người đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ xem náo nhiệt.
Chẳng qua lần này, đã có nha sai và người khám nghiệm xác chết khiêng mấy cái xác không còn nguyên vẹn ra, càng nhiều hơn nữa là xác yêu thú bị vụn nát.
“Ba nhà giàu có này là vọng tộc của thị trấn Thạch La chúng ta, cộng lại ít nhất cũng phải hơn trăm người, mà sao lại chỉ có mấy cái xác thôi vậy?”
Mấy người đứng bên cạnh xem náo nhiệt bàn tán xôn xao.
“Ta nghe nói, đại đa số người đều bị yêu quái chiếm mấy khu nhà này ăn thịt hết rồi. Mấy cái xác được khiêng ra này, chẳng qua là bọn chúng vẫn chưa ăn xong thôi.”
Nói như vậy dù không đúng, nhưng ngược lại cũng không sai.
La Thần chắp tay sau lưng đứng bên cạnh xem một lúc.
Vóc dáng của y cao lớn, mặc trên người một bộ quần áo màu tuyền, mặt mũi khôi ngô, giống như hạc giữa bầy gà, rất nhanh đã thu hút không ít ánh nhìn của các cô gái và các thiếu phụ.
La Thần cau mày lại, đang định quay đầu rời đi, thì lại nghe thấy có hai thiếu phụ trẻ tuổi đang thì thầm.
“Tỷ biết không hả, Ngũ gia hôm qua cũng hiện ra yêu quái rồi đấy. Cô nương đó của Ngũ gia tỷ cũng biết rồi mà, xinh đẹp mỹ miều. Nhà họ luôn muốn giữ nàng ta lại để gả cho những nhà bề thế. Cho đến nay đã mười tám tuổi rồi, kết quả nhà bề thế đâu chẳng thấy, mà lại bị yêu quái nhìn trúng, thiếu chút nữa là cả người và của đều mất không rồi.”
“Á? Thật thế sao? Con trai lớn của nhà cô tỷ nhìn trúng cô nương đó, mấy năm nay chạy vạy nợ nần muốn rước nàng ta về. Nhưng cô tỷ lại không muốn, nói cô nương đó quá xinh đẹp yêu kiều, không phải là kiểu người mà nhà họ chứa được, cẩn thận lại thành nuôi con dâu cho nhà khác…”
“Cũng đúng! Chỉ biết kén chọn nhan sắc, đáng đời mấy tên đàn ông đó làm con rùa sống… hi hi”.
Phong tục ở thị trấn Thạch La, vợ lén lút với người đàn ông khác thì người đàn ông sẽ bị người ta gọi là “Con rùa”.
Thì ra cô gái đó họ Ngũ?
La Thần có hơi khinh thường, nghĩ đến Tuệ Khanh vì nàng ta mà bị nội thương, trong lòng y càng thêm bất ngờ. Y đang định quay người đi về quán trọ, thì nghe thấy một trận tiếng chiêng đồng truyền đến.
Một đám người khiêng một cái sọt trúc lên, khua chiêng gõ trống đi đến bên này.
Mấy đứa trẻ con vui vẻ hò lớn trên đường phố: “Đại cô nương Ngũ gia bị yêu quái phá thân rồi! Dòng tộc Ngũ gia phải mang Ngũ cô nương đi dìm lồng heo.”