Bổ Thiên Ký

Chương 172: Biết rõ thiên cơ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Những tu sĩ ngoại viện vương phủ kia đều đã đuổi theo đến.

La Thần ôm Vinh Tuệ Khanh, nhanh chóng rời đi, cũng chẳng quay đầu lại. Bàn tay y mở ra, linh lực cuồng bạo tựa kim châm rợp trời đâm vào trên người đám tu sĩ vừa đuổi theo đến.

La Thần có tu vi cao hơn những tu sĩ này, y vừa ra tay, những người này đều luống cuống tay chân, nhất thời không đuổi theo nữa.

Thừa dịp này, La Thần nhảy lên nóc nhà, rời khỏi vương phủ.

Nếu Ngụy Nam Tâm đã lập thế ở đây lâu như vậy, vậy thì vương phủ của ông ta cũng không phải là không có chút phòng bị nào.

Đại trận phòng hộ mở ra, cả vương phủ như úp trong thùng3sắt, trừ phi là tu sĩ Nguyên Anh, hoặc là Đại Trận Pháp Sư mới có thể phá trận ra ngoài.

La Thần rất nhanh đã phát hiện mình lạc hướng trong lúc di chuyển trên những nóc nhà. Y biết đây hẳn là hiệu quả của trận pháp phía trên bầu trời vương phủ.

Y chỉ hiểu sơ lược về trận pháp, ngược lại là Vinh Tuệ Khanh rất tinh thông, nhưng bây giờ cô đã bất tỉnh. La Thần thử vài lần cũng không đánh thức cô tỉnh dậy được, đành phải ôm cô liên tục nhảy giữa các phòng, cố sức không ở một chỗ, tránh cho bị người thao túng trận pháp nhanh chóng tìm được vị trí của mình.

Cứ di chuyển qua lại liên tục như vậy không bao0lâu, La Thần đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một lối đi. Y lập tức không chút do dự mà đi vào, từ kinh nghiệm trước kia của y, đây hẳn là đường dẫn ra ngoài.

Chẳng biết tại sao gặp phải tình hình như vậy, dù sao có đường cũng tốt hơn là không, cho dù cửa ra có người canh gác cũng tốt hơn là cố thủ bên trong trận pháp.

Đi hết lối đi thật dài, La Thần phát hiện mình đã ra khỏi trận pháp, đang đứng ở cổng vào của một nơi hậu viện hoang vu. Trong viện cỏ dại mọc thành bụi, có vẻ chẳng ai ở đây cả, là một tiểu viện bị bỏ hoang.

La Thần ôm ngang lấy Vinh Tuệ Khanh, dừng bước chân.

Người5đứng ngăn cản ở cánh cửa đối diện chính là tu sĩ Kim Đan Mạnh Lâm Chân, đại đồ đệ đắc lực nhất của Ngụy Nam Tâm.

Mạnh Lâm Chân tay cầm trường kiếm mà đứng đó, vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Tuệ Khanh thế nào rồi?” Mạnh Lâm Chân lạnh lùng hỏi.

“Không biết, có lẽ là bị thương, có lẽ là trúng độc.” La Thần cũng lạnh lùng trả lời.

Mạnh Lâm Chân giơ trường kiếm lên, chỉ về phía La Thần. Kiếm ý bắn ra từ mũi kiếm, vòng quanh La Thần, khoanh một vòng tròn trên mặt đất.

“Ngươi thực sự muốn đánh với ta sao? Ngươi đánh không lại ta.” La Thần ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích lấy một chút.

Mạnh Lâm Chân chán nản buông trường kiếm, bước4sang bên cạnh một bước: “Các người đi đi, đi ra ngoài rẽ trái, trực tiếp rời khỏi vương phủ. Rẽ phải là đi đến cổng chính của vương phủ, Vương gia bị hai con yêu thú giữ chân, tạm thời không thể đến được.”

La Thần dường như không bất ngờ chút nào, gật gật đầu nói: “Làm phiền rồi.”

Sau đó y ung dung ôm Vinh Tuệ Khanh đi lướt qua bên cạnh Mạnh Lâm Chân.

Mạnh Lâm Chân không kìm được mà nhìn Vinh Tuệ Khanh. Sắc mặt cô vẫn như cũ, dường như chỉ là đang ngủ, khóe miệng còn mang theo chút hoảng sợ giống đang đắm chìm trong giấc mơ kinh khủng nhất.

Mạnh Lâm Chân giật mình. Dáng vẻ này có hơi giống trúng ảo cảnh, thế nhưng thân9thể của chính bản thân Vinh Tuệ Khanh lại ở đây, bản chất không giống với ảo cảnh cho lắm. Dường như chỉ có ý thức của cô tiến vào ảo cảnh, cũng chính là nằm mơ mà mọi người thường nói.

Mang theo Vinh Tuệ Khanh, La Thần vội vã ra khỏi cửa sau của vương phủ, sau đó lập tức tản thần thức ra tìm Khẳng Khẳng, truyền âm cho nó, để nó mang theo Xích Báo và Lang Thất mau chóng rời khỏi.

Ngụy Nam Tâm nóng lòng lo chuyện trong vương phủ, tuyệt đối sẽ không đuổi theo Xích Báo và Lang Thất.

Khẳng Khẳng nhận được truyền âm của La Thần xong cũng vội vàng truyền âm cho Xích Báo và Lang Thất, để cho chúng nó giở trò lừa gạt, không tiếp tục công kích Ngụy Nam Tâm nữa.

La Thần không mang theo Vinh Tuệ Khanh trở về khách điếm mà nhanh chóng rời khỏi kinh thành Đại Sở, đi đến ngọn núi lớn ở gần đó.

Khẳng Khẳng dẫn Xích Báo và Lang Thất theo khí tức La Thần để lại cũng chạy đến.

Vùng lân cận của kinh thành Đại Sở có hai ngọn núi lớn, linh khí dồi dào, thế nhưng hai ngọn núi này được cho là nơi long mạch Hoàng đế của nước Đại Sở, không cho phép người bình thường lên núi.

Chỉ có Hoàng Vận Tự là miếu chùa của hoàng gia nước Đại Sở ngụ tại một ngọn núi trong đó.

La Thần mang theo Vinh Tuệ Khanh đi đến ngọn còn lại.

Ở đây linh khí dư thừa, cũng chỉ có vài tán tu dựng lên vài đạo quán và miếu thờ nho nhỏ để tu hành.

Bọn họ dễ dàng tránh né mấy tán tu này rồi đi đến một chỗ có đầm nước, khai mở ra động phủ ở giữa sườn núi, mang theo Vinh Tuệ Khanh vào ở.

Xích Báo và Lang Thất ở bên ngoài động phủ, La Thần mang theo Vinh Tuệ Khanh vào ở bên trong động phủ.

Vinh Tuệ Khanh vẫn còn hôn mê, La Thần không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ Ngụy Nam Tâm trở về kinh thành rồi, bọn họ không thể tiếp tục ở trên địa bàn của kẻ địch nữa.

Lúc này trong vương phủ của Ngụy Nam Tâm cũng huyên náo một trận gà bay chó sủa.

La Xảo Tư được sư huynh của mình cứu tỉnh dậy. Nàng ta bẩm báo với Ngụy Nam Tâm, nói mình bị Vinh Tuệ Khanh đánh ngất xỉu, chuyện khác thì không biết, cũng không nói trước đó Vinh Tuệ Khanh đi vào trong phòng của Quản Phượng Nữ. Nàng ta biết nói ra lời này, vương phi liền không sống được nữa. Vương phi chết không sao cả, thế nhưng nếu bà ấy chết rồi, Vinh Tuệ Khanh sẽ không bao giờ đến vương phủ nữa, nàng ta phải đi đâu tìm đây?

Từ sau đêm gặp phải Vinh Tuệ Khanh, quyển đại cương của La Xảo Tư không hiện ra cái gì nữa. Điều này làm cho La Xảo Tư kinh hồn bạt vía, nàng ta rất sợ từ nay về sau đại cương này sẽ bị hỏng luôn. May mà qua hai năm nữa nó lại bắt đầu hiện chữ, chuyện này thì sau này hẵng nói.

Ngụy Nam Tâm đi vào chính phòng của mình, nhìn thấy Quản Phượng Nữ ngủ say sưa, hoàn toàn không biết gì về chuyện bên ngoài thì mới thở phào nhẹ nhõm. Ông ta biết việc phòng hộ sẵn sàng trước đó của mình tạo nên tác dụng, Vinh Tuệ Khanh hẳn là chưa kịp vào gian phòng này.

Nhưng mà vì lý do an toàn, Ngụy Nam Tâm vẫn cho Quản Phượng Nữ ăn thêm một viên thuốc nữa.

Quản Phượng Nữ ăn dược hoàn Vinh Tuệ Khanh cho mình, tuy rằng thân thể mềm oặt nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Lúc này bà vờ như đang ngủ, đặt viên thuốc kia dưới lưỡi, chờ Ngụy Nam Tâm đi ra ngoài rồi thì mới nhanh chóng nhả ra, vứt vào trong bồn thạch anh trồng hoa súng trước cửa sổ.

Ngụy Nam Tâm lại kiểm tra xung quanh, phát hiện sân viện của Mạnh Lâm Chân bị phá hủy tan nát, mới biết được thì ra La Thần cũng đến, đồng thời còn muốn giết chết đứa con giả mạo mà bọn họ chuẩn bị.

“Ngày mai dẫn Khanh khanh đi gặp vương phi, nếu như vương phi thích thì cứ để ở lại bên cạnh vương phi.” Ngụy Nam Tâm biết, đàn bà chỉ cần có con cái thì sẽ nhịn nhục mong yên ổn trong rất nhiều chuyện, hơn nữa cũng sẽ dần dần một lòng một dạ đi theo mình.

Mạnh Lâm Chân lặng lẽ gật đầu.

Ngày hôm sau, Ngụy Khanh Khanh giả mạo được dẫn đến trước mặt Quản Phượng Nữ.

Quản Phượng Nữ ngồi ngay ngắn ở đó, vờ tỏ vẻ mờ mịt mà nhìn về phía Ngụy Khanh Khanh: “Con là con gái của ta sao?”

Dáng vẻ kẻ giả mạo kia thật sự giống Tuệ Khanh y như đúc. Quản Phượng Nữ cảm khái, đáng tiếc Ngụy Nam Tâm không biết rằng, con cháu Vinh gia bọn họ nhận tổ quy tông dựa vào huyết thống chứ không phải dung mạo.

Quản Phượng Nữ cầm lấy tay Ngụy Khanh Khanh, cười híp mắt mà cảm nhận huyết mạch của cô bé, mi tâm lại nhảy lên. Đứa trẻ này lại có khí tức huyết mạch của bà, nhưng mà một nửa phần huyết mạch còn lại vô cùng vẩn đục, còn có nhiều chỗ là một vùng ảm đạm xám trắng.

Đứa trẻ này bị người ta cải tạo huyết mạch.

Quản Phượng Nữ nhớ đến hồi trước, bà thường hay tỉnh lại lúc nửa đêm rồi phát hiện đầu ngón tay của mình có thêm mấy vết thương nhỏ. Nhất định là tên khốn Ngụy Nam Tâm kia nửa đêm đi lấy máu của mình.

Ngụy Khanh Khanh say mê nhìn người phụ nữ xinh đẹp vô song trước mắt, bà mặc váy dài với họa tiết hoa hải đường đỏ, khí chất bất phàm, cao không thể với.

“Mẹ, mẹ không còn nhớ Khanh Khanh ư?” Ngụy Khanh Khanh yếu ớt nói, nhào đến trong lòng Quản Phượng Nữ.

Quản Phượng Nữ vô thức đẩy cô bé này ra.

Ngụy Khanh Khanh không đứng vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Cô ta giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía Quản Phượng Nữ mà nói: “Mẹ, mẹ không nhận ra Khanh Khanh sao?”

Quản Phượng Nữ mỉm cười lạnh nhạt mà nói: “Thật ngại quá, ta thật sự không nhớ rõ. Ta nhớ mình có một đứa con gái, thế nhưng ta không nhớ rõ nó có dáng vẻ thế nào nữa.”

Nói xong, bà xoa xoa trán: “Ôi, gần đây trí nhớ càng ngày càng kém, ngay cả chuyện xảy ra vào ngày hôm qua thì ngày hôm nay đã quên hết sạch. Nào chỉ là con gái, ngay cả quê quán của cha mẹ ta cũng không nhớ là ở nơi nào.”

Ngụy Khanh Khanh chớp đôi mắt to, không biết nên ứng đối như thế nào. Cô ta nhìn về phía Mạnh Lâm Chân đang khoanh tay bên cạnh như đang xin trợ giúp.

Mạnh Lâm Chân khẽ lắc đầu.

Ngụy Khanh Khanh đành phải đứng dậy, không còn định nhào vào trong lòng Quản Phượng Nữ nữa.

Quản Phượng Nữ che trán, nói mình càng đau đầu hơn, chẳng nhìn Ngụy Khanh Khanh lấy một lần.

Mạnh Lâm Chân đành phải truyền tin cho Ngụy Nam Tâm.

Ngụy Nam Tâm dẫn theo đại phu đến bắt mạch cho Quản Phượng Nữ.

Đại phu cũng không nói ra được nguyên do, đành bảo là khí huyết suy yếu, cần nghỉ dưỡng cho tốt, không được vất vả hao tổn tinh thần.

Chờ đại phu đi rồi, Mạnh Lâm Chân lặng lẽ nói với Ngụy Nam Tâm: “Sư phụ, có nên dừng thuốc của sư nương lại hay không? Đệ tử thấy thứ thuốc kia đã có chút ảnh hưởng không tốt. Suy cho cùng sư phụ cũng đâu muốn sư nương biến thành người ngu đần?”

Ngụy Nam Tâm cũng không ngờ rằng Quản Phượng Nữ lại bị dược hoàn ảnh hưởng đến mức này, ngay cả chuyện xảy ra vào ngày hôm qua cũng không nhớ được, như thế không ổn chút nào.

“Vậy sau này không uống nữa.” Ngụy Nam Tâm thở dài: “Thái độ của vương phi đối với Khanh Khanh thế nào?”

Mạnh Lâm Chân lắc đầu: “Vương phi tỏ vẻ không nhớ nổi dáng vẻ của con gái, thái độ lạnh nhạt với Khanh Khanh.”

Ngụy Nam Tâm cau mày: “Sao như vậy được?” Sau đó ông ta liền dặn dò: “Để cho đứa bé kia đến ở trong viện của vương phi đi. Năm rộng tháng dài, trước sau gì tình cảm cũng ăn sâu bén rễ.”

Mạnh Lâm Chân thưa vâng, tiếp tục sắp xếp chuyện của Ngụy Khanh Khanh.

Song song đó, Ngụy Nam Tâm phái vài nhóm người lục soát khắp cả kinh thành đến mức long trời lở đất, thế nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Vinh Tuệ Khanh và La Thần.

Hai ngọn núi vùng phụ cận cũng đã được lục soát qua, dường như không tìm thấy thấy bóng dáng của họ.

Không lâu sau Ngụy Nam Tâm nhận được mật báo, nói La Thần xuất hiện ở trên trấn nhỏ nước láng giềng, bấy giờ ông ta mới thở phào nhẹ nhõm. Điều này trùng khớp với suy đoán của ông ta, với thế lực và địa vị của bản thân, ông ta không tin La Thần và Vinh Tuệ Khanh còn dám ở lại trên bất cứ mảnh đất nào của nước Đại Sở cả.

Kỳ thực Vinh Tuệ Khanh vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong một động phủ được mở ra trên một ngọn núi lớn ở phụ cận kinh thành Đại Sở.

Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng vẫn luôn ở trong động phủ mà chăm sóc cô.

Ý thức của bản thân Vinh Tuệ Khanh lại đắm chìm trong một vùng đầy những viên ánh sáng màu lam nhạt, trước mặt cô diễn ra từng cảnh tượng mà trong đó cô là nhân vật chính, kiếp trước và kiếp này bi thảm đến cùng cực...