*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lát sau, trang bìa dần biến mất, màn hình chầm chậm kéo ra, từng hình ảnh làm cho Vinh Tuệ Khanh giật mình không thôi hiện ra trước mặt cô.
Đợi một chút, đây thật là ta ở trong đó ư?
Nguy rồi, Vinh Tuệ Khanh kinh hãi trong lòng. Thứ này có gì đó quái đản, cô không thể tiến vào đó được!
Thế nhưng đã muộn rồi. Một cột sáng khổng lồ phát ra từ trong màn ảnh màu lam nhạt trên bầu trời thức hải, chiếu thẳng vào ý thức bản ngã của Vinh Tuệ Khanh, hút cô vào trong.
Bên trong màn sáng lam nhạt này tựa như là một vùng trời đất khác, một thế giới khác.
Cô vô tri vô giác ở nơi đó, lại lần nữa về đến buổi tối núi Lạc Thần gặp biến3cố đó.
Dốc Lạc Thần bị tàn sát, tan cửa nát nhà, mẹ bị kẻ thù bắt đi, mình được Tiểu Hoa (Khẳng Khẳng) cứu, sau đó rơi vào trong tay Đóa Linh phu nhân... Vất vả lắm mới chạy thoát khỏi sơn trang Đóa Linh lại gặp phải Ngụy Nam Tâm... Yêu tu phố Hồ Lô dốc hết sức trợ giúp cô, cô trốn thoát thành công, tiến vào Long Hổ Môn làm đệ tử nội môn... Yêu thú đánh lén ban đêm, cô bị vu oan là hung thủ, bị dìm vào trong đầm rồng để tế Long Thần. Mạnh Lâm Chân nhảy vào theo cô...
Cô thành con rối không có ý thức, bị những sợi dây rối vô hình dẫn dắt, lần nữa diễn lại thăng trầm cuộc đời mà mình đã biết rõ.
Mãi đến cuối0cùng, khi đi đến bên trong Tiểu Thiên Ma Cảnh của Mạnh Lâm Chân, cô mới thức tỉnh được một chút ý thức của bản thân.
Chờ chút, đây là chuyện gì? Chuyện trước mắt cô đều biết, bởi vì đó là chuyện cô từng trải qua, thế nhưng vì sao phần sau lại không giống lắm với chuyện cô đã trải qua?
Trong ảo cảnh Tiểu Thiên Ma Cảnh của Mạnh Lâm Chân, Vinh Tuệ Khanh phát hiện mình không chỉ thành thân với y mà còn sinh con!
Lúc bọn họ đi ra từ trong ảo cảnh là đã qua bảy năm chứ không phải là năm năm!
Còn có một chút khác biệt chính là không phải cô chủ động phá kính, mà là trong Lang Hoán Bảo Kính, Mạnh Lâm Chân tu tập viên mãn Tiểu Thiên Ma5Cảnh tầng thứ hai, được Ngụy Nam Tâm triệu hoán ra, cho nên mới mang theo cô rời khỏi. (Cô nhớ rõ ràng, Mạnh Lâm Chân không thành thân với cô, y cũng chưa tu tập viên mãn Tiểu Thiên Ma Cảnh tầng thứ hai thì đã bị mình đập vỡ Lang Hoán Bảo Kính, phá kính mà ra!)
Sau khi ra khỏi ảo cảnh, sự việc dường như lại trở về quỹ đạo mà cô quen thuộc.
La Thần kết thành Kim Đan, phá trận thoát ra, mang theo cô chạy trốn... Bọn họ bị Chính Nghĩa Minh truy sát ở núi Triều Ca, đành phải rời khỏi đó mà đi đến núi Quán Đào giết yêu thú, thu phục Xích Báo, La Thần cứu Ngũ Hồng Hoan cô nương... Sau đó, họ dẫn Ngũ cô nương cùng đi4đến kinh thành, chuẩn bị thăm dò vương phủ vào ban đêm.
Vinh Tuệ Khanh lại một lần nữa phát hiện khác biệt. Lần này, bí địa núi Triều Ca còn chưa kịp xuất thế. Từ núi Quán Đào đi đến kinh thành cũng không có bọn Lang Thất đồng hành. Ngũ cô nương cũng không bị buộc vào đá dìm xuống sông mà là sau khi được La Thần cứu ra từ trong tay Dực Xà thì được dẫn đi theo bên cạnh. (Người bên cạnh từ Ngũ Hồng Hoan biến thành Lang Thất, đây là ý gì? Vinh Tuệ Khanh có phần không hiểu rõ...)
Tiếp đó, cô đi cùng với La Thần thăm dò vương phủ vào ban đêm, tìm được mẹ. Vinh Tuệ Khanh chỉ kịp cho mẹ uống giải dược thì đã bị Ngụy Nam9Tâm phát hiện tung tích. Ngụy Nam Tâm tự mình dẫn theo đại tu sĩ bao vây diệt trừ bọn họ. La Thần bị đánh trọng thương, bọn họ bị buộc phải lưu vong.
Ngũ Hồng Hoan cảm mến La Thần, lúc La Thần trọng thương, nàng ta cực nhọc ngày đêm mà hầu hạ y. La Thần chẳng biết tại sao cũng để Ngũ Hồng Hoan bên người làm ấm giường. Từ đó Ngũ Hồng Hoan tự cho mình là “Thần tẩu”, chỉ trích Vinh Tuệ Khanh làm liên luỵ La Thần, tìm mọi cách bắt bẻ sỉ nhục cô. Vinh Tuệ Khanh tức giận rời khỏi, bị Mạnh Lâm Chân bắt được, nhốt lại, trở thành nô lệ XXX của hắn, mỗi ngày đều trải qua đủ kiểu OO rồi lại XX...
Sau khi Quản Phượng Nữ tỉnh táo lại, bà quyết định báo thù, lén lút đầu phục Hoàng đế nước Đại Sở thành công, đạt thành thoả thuận với ông ta. Bà ấy tiết lộ cho Hoàng đế nước Đại Sở chuyện Ngụy Nam Tâm muốn thống nhất Đông Đại Lục, xây dựng hoàng quyền thế tục, truyền cho đời sau của mình, từ đó trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn. Nhưng mà tin tức bị rò rỉ, bị đứa con gái giả mạo Ngụy Khanh Khanh nói cho Ngụy Nam Tâm biết.
Ngụy Nam Tâm giật dây cho Ngụy Khanh Khanh hạ độc giết chết Quản Phượng Nữ, bản thân ông ta thì cắn nuốt linh hồn thánh khiết của bà, rốt cuộc đột phá Kim Đan hậu kỳ, thành công Kết Anh.
Sau khi Quản Phượng Nữ chết, thần điện Quang Minh lập tức phái sứ giả đến, đón “con gái” của Quản Phượng Nữ và Ngụy Nam Tâm đến thần điện Quang Minh, thu nhận làm đệ tử đích truyền của Thánh nữ Quản Khinh Sa.
Ngụy Nam Tâm ỷ thế có được thần điện Quang Minh làm chỗ dựa, càng thêm hống hách.
Hoàng đế nước Đại Sở biết tin Quản Phượng Nữ chết, hiểu việc này không thể chậm trễ nữa, vì vậy khởi binh trong lúc tang lễ Quản Phượng Nữ diễn ra, bao vây vương phủ của Ngụy Nam Tâm, chỉ trích ông ta ngỗ nghịch phạm thượng, có ý đồ mưu phản, cả nhà bị tịch thu tài sản rồi chém chết.
Mặc dù Ngụy Nam Tâm là tu sĩ Nguyên Anh nhưng lại không cách nào trực tiếp ra tay với Hoàng đế nước Đại Sở được, bởi vì đối phương là phàm nhân. Mà muốn so bì binh sĩ và tử sĩ phàm nhân trong tay, ông ta còn chưa phải là đối thủ của Hoàng đế nước Đại Sở. Thế nên ông ta đành phải vội vàng khởi sự, mưu toan dựa vào địa thế mà chống lại, chiến một trận sau cùng.
Năm đó Hoàng đế nước Đại Sở cùng phất lên với Ngụy Nam Tâm trong dân gian, thế nhưng ông ta có thể làm Hoàng đế, Ngụy Nam Tâm văn thao võ lược, không gì không am hiểu, còn là có tu vi đại tu sĩ với song linh căn trời sinh, lại vẫn chỉ có thể dưới Hoàng đế nước Đại Sở. Từ đó là thấy mưu trí và năng lực của ông ta, nói cho cùng, vẫn là thấp hơn Hoàng đế nước Đại Sở một bậc.
Hoàng đế nước Đại Sở không phải là tu sĩ, vốn là ở thế bất lợi, thế nhưng dưới pháp tắc thiên đạo hùng mạnh, đó lại trở thành ưu thế lớn nhất giúp ông ta kiềm chế Ngụy Nam Tâm.
Ngụy Nam Tâm không dám tự mình ra tay với Hoàng đế nước Đại Sở, tử sĩ phàm nhân trên tay ông ta lại không nhiều bằng Hoàng đế nước Đại Sở.
Vội vàng khởi binh lại càng làm cho ông ta luống cuống tay chân. Dù sao thiên quân vạn mã giao đấu, chẳng phải là tranh đấu một chọi một như giữa các tu sĩ với nhau. Muôn ngàn phàm nhân đàn áp, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng phải run rẩy hai cái, chớ đừng nói cho là một tu sĩ Nguyên Anh vừa mới Kết Anh.
Vô số binh sĩ phàm nhân liều chết xông lên.
Đội ngũ tu sĩ thuộc hạ của Ngụy Nam Tâm dần dần không chống lại được, cuối cùng dưới sự cực lực chiêu hàng của Hoàng đế nước Đại Sở, bọn họ đều tháo chạy, bại trận tán tác.
Ngụy Nam Tâm chỉ kịp bay vào trong trận truyền tống, dẫn theo người đệ tử đã có tu vi Kim Đan trung kỳ là Mạnh Lâm Chân.
Con cái, người nhà, thân thích, bạn bè ở thế tục của Ngụy Nam Tâm đều bị tàn sát hết sạch, liên luỵ đến cửu tộc.
Ngụy Nam Tâm chạy trốn tới phía Nam Đại Lục, trở thành đại tu sĩ hoành hành một thời ở nơi này, nhưng rốt cuộc cũng không có con cái, dòng họ Ngụy thị không còn nữa.
Ngụy Nam Tâm và Mạnh Lâm Chân chạy trốn, Vinh Tuệ Khanh mới được La Thần cứu sống.
... (chỗ này giản lược vô số tình tiết không ai chịu đựng nổi)
Sau đó cô mai danh ẩn tích, vào một tông môn cấp hai là Thanh Vân Tông mà tu luyện, vẫn luôn có ý giả heo ăn thịt hổ, thế nhưng gặp phải vô số đệ tử đồng môn bắt nạt và chèn ép... Cô trơ mắt nhìn phố Hồ Lô bị diệt vong, Mão Tam Lang chết trước mặt cô... Yêu tu chạy trốn tứ tán, Quỹ Họa chẳng biết tung tích...
... (chỗ này giản lược vô số tình tiết gây ức chế)
Sau cùng của sau cùng, cô tu luyện hơn một nghìn năm vẫn dừng ở tu vi Luyện Khí hậu kỳ. Trải qua vô số gian khổ và đả kích, cô rốt cuộc thương tích chồng chất mà đứng ở trước mặt La Thần, chỉ muốn hỏi y một câu, hỏi rằng trong lòng y có cô hay không.
La Thần rốt cuộc nói ra lời trong lòng, bày tỏ trong tâm trí từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình cô. Y và Ngũ Hồng Hoan bên nhau là bởi vì trên người Ngũ cô nương có khí tức của cô. Sau đó hai người cuốn lấy nhau, xuân phong một đêm. Vinh Tuệ Khanh rốt cuộc khôi phục dung mạo, trực tiếp Trúc Cơ trong một đêm, sau đó Kết Đan, Kết Anh, Hóa Thần, tự tay giết chết Ngụy Nam Tâm, báo mối thù lớn.
Mấy ngàn năm tu luyện, sau khi vui vẻ cùng người trong lòng, rốt cuộc cũng có hồi đáp, đó cũng là chương cuối.
Lúc này La Thần lại bày tỏ là mình đã bị trọng thương, không thể đi cùng với cô nữa, muốn hẹn cô kiếp sau gặp lại, sau đó biến mất trước mặt cô.
Màn sáng tối xuống, quyển sách kia lại chầm chậm xuất hiện, lật ra một trang giấy, câu chuyện lại bắt đầu. Trên trang sách viết: Bi kịch của kiếp trước.
...
Tình tiết diễn biến đến lúc này, ý thức bản ngã của Vinh Tuệ Khanh đã phẫn nộ rồi!
Lửa giận của cô mãnh liệt đến mức cả màn sáng màu lam nhạt cũng không ngăn cản được.
Vù!
Ý thức bản ngã của Vinh Tuệ Khanh rốt cuộc thoát khỏi khống chế của màn sáng, trở lại trên thức hải.
Lửa giận hừng hực đốt cháy thức hải của cô thành một vùng vàng rực.
Khốn kiếp, bi kịch thì thôi đi, kiếp trước còn bi kịch nữa, còn có để người ta sống hay không?!!
Vinh Tuệ Khanh tức giận đưa tay tóm lấy màn hình tạo thành từ những hạt sáng màu lam kia. Húc Nhật Quyết vận chuyển đến mức mạnh nhất, cứ thế mà kéo luôn quyển sách đang trong màn hình xanh kia ra ngoài.
Nơi này là thức hải của cô, trời đất của cô, cô là chúa tể của thế giới này! Muốn thay thế thức hải của cô, ý thức bản ngã của cô, thì phải xem là thực lực của mi mạnh hay là thực lực của ta mạnh đây!
Vinh Tuệ Khanh tóm lấy quyển sách kia mà nhìn, lập tức hiểu ra, đây không phải là quyển sách nhỏ trước đó cô nhìn thấy trên tay của La Xảo Tư hay sao?!
Thảo nào ả đó lại luôn luôn có thể dự đoán trước được, nhắm vào cô ở mọi lúc mọi nơi, còn liên tục tìm kiếm linh sủng Tiểu Hoa (Khẳng Khẳng) của cô!
Thì ra ả có đại cương trong tay!
Nhưng mà trong nội dung Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy, La Xảo Tư chỉ là một nữ phụ tầm thường, chẳng biết ả làm thế nào đột phá hạn chế của đại cương mà leo đến địa vị hiện nay.
Vinh Tuệ Khanh trầm ngâm mở ra quyển sách trên tay, ở trong tay cô, quyển đại cương kia vậy mà lại hiện ra thêm nhiều nội dung hơn.
Vinh Tuệ Khanh bực mình không muốn xem mấy đoạn vừa hành hạ thân xác vừa bạo X, trực tiếp lật đến trang cuối, lại nhìn thấy tác giả vô lương kia dương dương đắc ý viết ở cuối sách một đoạn văn như sau: “Nhân vật chính hỏi: Vai phụ có người vu cáo ta, ức hiếp ta, sỉ nhục ta, cười chê ta, khinh thường ta, luôn luôn làm khổ ta, ta làm thế nào đây?
Tác giả đáp: Đành phải nhẫn nhịn nàng ta mọi nơi, nhường nàng ta, tùy theo nàng ta, tránh nàng ta, chịu đựng nàng ta, tôn kính nàng ta, đừng để ý đến nàng ta mà đợi đến kết truyện, cô nhìn lại nàng ta đi.”
Ha! Phì!
Là có thể nhẫn nhịn thì chuyện gì còn không chịu đựng được hay sao?
Cũng kết truyện rồi, ai còn mẹ nó mà nhìn nàng ta làm gì?! Đây không phải là phép thắng lợi tinh thần AQ* hay sao?
* Phép thắng lợi tinh thần AQ có nguồn gốc từ “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn. Tinh thần AQ nói đơn giản là tự an ủi mình, là các loại biểu hiện như tự giễu, tự hiểu, tự mình say sưa. Nói tóm lại là không dám nhìn nhận hiện thực, mà tự an ủi mình hoặc là lập tức quên đi, coi đó là thắng lợi về mặt tinh thần.
Nam phụ phản diện, nữ phụ phản diện điên cuồng ngang ngược cả truyện, nam phụ chính diện, nữ phụ chính diện bị đè chèn ép cả truyện, nam nữ chính hiểu lầm cả truyện, sau đó kết truyện, hai người còn là có kết cục “kiếp này không thể gặp được, kiếp sau bên nhau”!
Mẹ nó tác giả, cô hận nữ chính bao nhiêu mới viết ra thứ “truyện M” hành xác bạt mạng tối tăm mù mịt phản xã hội như vậy!
Là đang tuyên dương vai phản diện thiết thực hơn là vai chính diện hay sao?
Là đang khích lệ mọi người không từ thủ đoạn nào hay sao?
Vậy sao không viết hẳn ra các nhân vật nữ phụ phản diện lội ngược dòng vượt qua nữ chính đi? Trực tiếp đoạt lấy lợi ích và địa vị nữ chính không được à? Cần gì phải treo đầu dê bán thịt chó, tránh né mà viết ra một cốt truyện ca tụng nữ phụ phản diện đến mức thực dụng như vậy chứ?
Nữ chính đáng thương đang đảm đương một hư danh nữ chính mà thôi, bị nhục nhã, bị đả kích, bị tổn hại khắp mọi nơi!
Vậy tại sao lại gọi đây là truyện “ngọt ngào, HE” chứ!
Lúc này Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn ngây ra như phỗng.
Cô nói sao mà từ khi đến nơi này, không sống hạnh phúc yên ổn được mấy năm thì thảm kịch cứ thi nhau kéo đến không ngừng!
Thì ra tiền căn hậu quả của bi kịch này, chính là: Cô - ở - trong - một - quyển - sách – tiên - hiệp - huyền - huyễn - bi - kịch - 18+!
Còn là nữ chính thê thảm bị hành hạ, bị XXX!
Cao xanh hỡi, ta có thể yêu cầu đổi vai hay không?!
Các nữ phụ nằm mơ cũng muốn vượt lên nữ chính, mau mau vào trong chén của ta này! Ta lập tức chủ động nhường chỗ cho các người!
...
Vì sao người khác là có thể xuyên vào truyện Mary Sue, nữ chính vạn năng, mà mình thì thảm như vậy, xuyên vào trong một câu chuyện quá trình không tốt, kết cục cũng không tốt này chứ?!
Trên đời này còn có thiên lý hay không?
Vinh Tuệ Khanh thật vô cùng hối hận, kiếp trước trẻ người non dạ, đi với bạn bè từng phỉ nhổ truyện Mary Sue, nữ chính vạn năng, từng mắng chửi tác giả ngây thơ não tàn, không có logic, không biết thường thức. Quả thực là gặp báo ứng rồi ư?
Vinh Tuệ Khanh đau buồn và phẫn nộ không thôi. Thế nhưng cô cũng không phải là người ngồi đó chờ chết. Nếu đã đắc tội tác giả rồi, cô cũng không cần nghĩ nhiều nữa, ôm đùi tác giả chắc chắn là vô dụng rồi.
Trời đất bao la, độc giả là lớn nhất!
Coi như mình từng phỉ nhổ tác giả cũng không thể lấy đó làm lý do để cô xuyên đến làm nữ chính truyện tiên hiệp huyền huyễn 18+ được!
Ta nói không được là không được!
Nếu ta là vai chính, trò này muốn chơi thế nào, truyện này viết ra làm sao, phải là ta quyết định! Tác giả não tàn vô lương dám nảy ra ý tưởng quái đản gì, ta thề phải chiến với cô ta tới cùng!
Sóng lớn vỗ rung trời bên trong thức hải, một cơn sóng to cuồn cuộn vỗ đến, rốt cuộc đánh nát màn sáng tạo thành từ những hạt lam nhạt kia.
Quyển sách trên tay Vinh Tuệ Khanh cũng hóa thành vô số hạt sáng, tiêu tán trong bầu trời thức hải của cô. Sau đó nó như là ánh đom đóm, chầm chậm hạ xuống, hòa tan vào trong thức hải.
Từ đây nội dung có liên quan đến nữ chính trong quyển sách này sẽ chôn sâu ở trong thức hải của cô.
Nội dung khác không có liên quan đến nữ chính tuy là không hiện ra nhưng suy luận logic một chút cũng có thể biết được tám chín phần mười.
Sau phẫn nộ ban đầu, Vinh Tuệ Khanh tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận chỗ tương đồng và bất đồng giữa những gì mình trải qua với những thứ hiện ra trong đại cương.
Trải qua suy xét hồi lâu, Vinh Tuệ Khanh rút ra kết luận: Nữ chính trong nguyên tác nhất định không phải là cô, không phải người xuyên qua mà đến như cô, hoặc là nói, không mang linh hồn này của cô. Nữ chính trong nguyên tác rốt cuộc có lai lịch gì chẳng liên quan gì đến cô. Bây giờ nếu như cô là nữ chính thì tất cả phải nghe theo cô!