*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ!” Vinh Tuệ Khanh lại gọi một tiếng, cất bước tiến lại gần.
Bóng người nửa trong suốt của Quản Phượng Nữ khẽ kéo lấy thân hình hư ảo của Vinh Tuệ Khanh, tựa đầu vào trán cô. Một giọt chảy ra từ trong mắt bà, chảy xuôi theo gương mặt nửa trong suốt của bà, rơi xuống thức hải của Vinh Tuệ Khanh.
Giọt lệ vừa rơi xuống thức hải Vinh Tuệ Khanh, bầu trời thức hải lập tức giăng đầy mây đen, ánh sáng mặt trời màu vàng nấp sau tầng mây, toàn bộ thức hải trở nên ảm đạm.
Vinh Tuệ Khanh khó hiểu, tiếp tục hỏi: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế? Mẹ nói chuyện đi mà?”
Bóng người lờ mờ trong suốt của Quản Phượng Nữ há miệng nhưng lại3không phát ra được chút âm thanh nào.
Vinh Tuệ Khanh mơ hồ cảm thấy bất an, cô kiềm chế tâm trạng của mình, run rẩy hỏi: “Mẹ, mẹ có thể nói cho con nghe. Con sẽ đọc khẩu hình.”
Quản Phượng Nữ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó bà chầm chậm há miệng, nói với Vinh Tuệ Khanh mấy câu, cuối cùng hai tay đan chéo trước ngực, cúi người về phía Tây bầu trời.
Vinh Tuệ Khanh đứng ngẩn ngơ nơi đó, nhìn bóng hình nửa trong suốt như sương mờ của Quản Phượng Nữ tan biến trước mắt mình.
“Không!!!” Vinh Tuệ Khanh thét lên hoảng loạn. Đôi tay cô dùng hết sức, mang theo linh lực Húc Nhật Quyết mà vung mạnh ra, một quyền đấm bay Lang Thất0đang trông coi đến ngủ gà ngủ gật trước giường cô.
“Aaaaaaa, chủ nhân, ngài uống lộn thuốc hay sao!” Lang Thất giận dữ trượt xuống từ trên vách đá, chống mạnh mà mắng lên: “Chỉ biết thừa dịp ta không chú ý, chơi đánh lén! Cặn bã hết!”
Xích Báo và La Thần chạy vội đến: “Sao rồi? Tuệ Khanh tỉnh rồi?”
Khẳng Khẳng lại không chạy vào mà là đứng trên một cái bàn đá bên ngoài động phủ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngũ Hồng Hoan đang đoan trang ngồi đó, vẻ mặt nhìn nàng ta như nhìn kẻ trộm.
Ngũ Hồng Hoan che tay áo, cười khẽ: “Con sóc nhỏ nhà mi thật thú vị. Đến đây, tỷ tỷ có hạt thông này, còn có bánh màn thầu, bánh bao,5mi có ăn hay không?”
Khẳng Khẳng xoay đầu, kiêu hãnh mà ngước đầu bốn mươi lăm độ lên nhìn bầu trời, hoàn toàn không thèm nhìn thứ mật ngọt chết ruồi được cầm trong tay ả nọ.
Trong động phủ, Vinh Tuệ Khanh mờ mịt ngồi dậy, tóc mai tán loạn, đầu đầy mồ hôi. Cô vén chăn ngồi dậy: “Ta muốn đi kinh thành.”
La Thần nháy mắt với Xích Báo.
Xích Báo vội vàng kéo Lang Thất đang chống nạnh trừng mắt rời khỏi động phủ.
La Thần tiện tay bày kết giới, xong lại thở dài, đi đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, ấn vai để cô ngồi xuống: “Nhóc đừng vội. Chuyện đến nước này, nhóc có gấp cũng không có tác dụng gì. Cứ để ta xem tình hình cơ4thể của nhóc thế nào trước đã.”
Vinh Tuệ Khanh đẩy La Thần ra, lớn tiếng nói: “Sao ta có thể không vội được? Mẹ ta... mẹ cháu... sắp gặp phải bất trắc, ta muốn đi cứu bà ấy!”
La Thần có vẻ tức giận, y đè tay Vinh Tuệ Khanh lại, trầm giọng nói: “Nhóc bình tĩnh một chút, mẹ nhóc đã qua đời, bây giờ nhóc nóng nảy muốn xuống núi chỉ tổ cho Ngụy Nam Tâm bắt tại trận!”
“Không đâu!” Vinh Tuệ Khanh gào lên, che lỗ tai lại, liên tục lắc đầu: “Không! Tuyệt đối là không! Mẹ ta phải hai năm nữa mới bị tên khốn Ngụy Nam Tâm kia hại chết! Bây giờ ta đi còn có thể cứu được bà ấy!”
“Tuệ Khanh!” La Thần tách mở9hai tay của Vinh Tuệ Khanh ra, cầm lấy ở trước ngực. “Tuệ Khanh, nhóc hãy nghe ta nói, nhóc có biết là mình đã ngủ bao lâu hay không?”
Đây chính là vấn đề mà Vinh Tuệ Khanh không muốn đối mặt.
Trong thức hải của mình, cô nhìn thấy dáng người nửa trong suốt mẹ. Bà ấy dùng khẩu ngữ nói cho cô một câu: “Tuệ Khanh, mẹ đi đây, con phải bảo trọng. Nhớ kĩ, đừng cho thần điện Quang Minh biết con là con gái của mẹ và cha con.”
Vào lúc đó, cô đã có dự cảm chẳng lành, thế nhưng cô theo bản năng mà không muốn thừa nhận dự cảm ấy. Cô cố chấp tin rằng, bây giờ cách lúc mẹ mình qua đời trong đại cương còn hai năm, cho nên đây chắc chắn không phải là thật, chắc chắn là cô suy nghĩ quá nhiều mà đêm nằm mộng. Cho nên, đây nhất định là giả.
“Hôm qua ta mới đi đến vương phủ, hôm nay mới là ngày tiếp theo thôi, có đúng không? Có đúng không?” Vinh Tuệ Khanh ứa lệ, siết chặt lấy tay La Thần, đôi mắt đẫm nước hoang mang nhìn vào y.
La Thần nghẹn lời, ôm Vinh Tuệ Khanh vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Tuệ Khanh, đã qua hai năm kể từ ngày nhóc dò xét vương phủ rồi. Nhóc có biết không, nhóc đã nằm trong động phủ này, nằm yên bất động suốt hai năm.” Giọng nói trầm ấm của La Thần rất có tác dụng khiến lòng người yên ổn, thế nhưng Vinh Tuệ Khanh lại nghe như tiếng sấm bên tai.
“Sao có thể như vậy được? Rõ ràng ngày hôm qua ta mới ngủ? Rõ ràng là ta...”
Vinh Tuệ Khanh muốn thử đứng lên, lại nhận ra chân mình yếu ớt, quả thật giống như nằm trên giường quá lâu, cơ bắp không có sức nữa.
Nhưng mà cô là tu sĩ, cơ thể của cô còn mạnh hơn tu sĩ thông thường.
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, vận chuyển Húc Nhật Quyết hoàn thành một đại chu thiên, khu trừ cảm giác mệt mỏi và khó chịu trong người, đồng thời cũng để cho tâm trạng của mình ổn định lại.
Suy nghĩ cẩn thận, chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra. Đây là âm mưu của đại cương nhằm vào cô! Mục đích chính là muốn kéo nội dung tình tiết trở lại quỹ đạo của nguyên tác.
Trong nguyên tác, cô và Mạnh Lâm Chân thoát khỏi ảo cảnh trong Lang Hoán Bảo Kính là bảy năm. Mà trong trải nghiệm chân thực của cô, bọn họ chỉ qua năm năm thì đã bị Vinh Tuệ Khanh nhìn thấu ảo diệu của Lang Hoán Bảo Kính, phá kính mà ra!
Cứ như vậy, cả câu chuyện xuất hiện sai lệch lớn về thời gian, rất nhiều tình tiết đều không thể không xảy ra sớm, nói ví dụ như bí địa núi Triều Ca, còn có yêu thú núi Quán Đào!
Nếu như không kéo thời gian về quỹ đạo cũ, nội dung tình tiết phía sau sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của đại cương!
Để đạt được mục đích này, đại cương không tiếc tự mình xuất hiện, dùng một cám dỗ cực lớn mà dẫn Vinh Tuệ Khanh vào tròng, khống chế ý thức bản ngã của cô trong thức hải, mất đi quyền khống chế với thân thể.
Cứ như vậy, cô nằm đó suốt hai năm trời!
Thực sự là hai năm như một ngày, một đi không trở lại!
Lần này Vinh Tuệ Khanh lấy được đại cương, nói từ bản chất thì thành cũng là đại cương, bại cũng là đại cương.
Cô ngàn vạn lần không ngờ, một thần khí vốn có tác dụng tiên tri khi ở trong tay cô lại có thể thành một thứ đại sát khí, trăm phương ngàn kế muốn giết chết ý thức bản ngã của cô!
Thời gian hai năm quý giá ấy chính là thời gian để cho mẹ Quản Phượng Nữ của mình đi vào dưới trướng Hoàng đế nước Đại Sở, giúp ông ta thu thập chứng cứ mưu phản của Ngụy Nam Tâm!
Sau đó là đến thời điểm Quản Phượng Nữ phải chết, tất cả đều xảy ra đúng kỳ hạn.
Vinh Tuệ Khanh, người có thể ngăn cản chuyện này nhất, lại bị đại cương ung dung khống chế trong thức hải, mãi đến sau khi chuyện xảy ra xong mới thả ra.
Cho dù cô muốn xoay chuyển tình thế cũng không kịp nữa rồi.
Ai có thể hồi sinh người chết đây? Cho dù là tu sĩ Hóa Thần, hay là tiên nhân cũng đều không làm được.
Một khi vào luân hồi, mọi chuyện đã xong.
Mà Quản Phượng Nữ căn bản là không vào luân hồi...
Vinh Tuệ Khanh chợt ngẩng đầu: “Thần thúc, mẹ ta qua đời lúc nào?”
Nếu như đến kịp, chẳng phải là cô có thể cướp về được thi thể của mẹ hay sao? Tên khốn Ngụy Nam Tâm có cắn nuốt hết hồn phách của mẹ hay không?
La Thần có phần thương cảm, lại lần nữa ôm Vinh Tuệ Khanh vào lòng: “Bà ấy đã qua đời mười ngày trước. Sau khi bà ấy qua đời, nghe nói Ngụy Nam Tâm cực kì đau buồn, bệnh liệt giường, không muốn gặp ai.”
Vinh Tuệ Khanh giận dữ, lông mày dựng ngược: “Ông ta đau khổ sao? Ông ta hài lòng còn không kịp đâu! Ta thấy là ông ta trốn tránh để vượt ải Kết Anh...”
Vừa dứt lời, bên ngoài động phủ đột nhiên truyền đến tiếng sét đánh cuồn cuộn.
Tiếng động kia như là sấm sét từ cửu tiêu đánh xuống, tiếng này nối tiếp tiếng kia mà đánh xuống ở phương xa.
La Thần biến sắc: “Nguy rồi, đây là lôi kiếp. Có người sắp đột phá tu vi.”
Vinh Tuệ Khanh đẩy La Thần ra, lảo đảo chạy đến bên ngoài động phủ.
Cô chạy nhanh như một cơn gió, lướt qua căn phòng bên ngoài động phủ, đi đến cửa động.
Ngũ Hồng Hoan nhìn thấy La Thần đuổi theo, hai người lại không ai nhìn về phía nàng ta lấy một lần. Nụ cười trên mặt Ngũ Hồng Hoan tuy rằng bất biến, nhưng đôi mày lại hơi nhíu lại.
Khẳng Khẳng thấy rõ rành rành, hận không thể chửi ầm lên: “Nhíu cái đầu mi chứ nhíu! Mi là cái gì? Còn dám giành nam nhân với Tuệ Khanh chúng ta?!”
Vinh Tuệ Khanh đi đến bên ngoài, híp mắt nhìn ra.
Nơi này nằm ở vị trí giữa vách đá dốc. Chỗ cửa động có một cái sân nho nhỏ nhô ra từ trong vách đá, trên dưới đều có vô số cành cây rậm rạp che lấp lại, vô cùng kín kẽ. Bất kể là nhìn từ dưới lên hay nhìn từ trên xuống thì cũng không dễ thấy, ẩn giấu vô cùng tốt.
Xuyên qua những kẽ lá, Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy trên bầu trời phía tây mây kéo đến cuồn cuộn, sấm sét dày đặc đánh xuống mặt đất.
“Đó là nơi nào?”
“Kinh thành. Bên hướng đó là kinh thành.”
La Thần đứng ở sau lưng cô, đỡ lấy vai cô.
Vinh Tuệ Khanh lùi về sau, tựa vào trong lòng La Thần, nước mắt rơi như mưa.
Xem ra tên khốn Ngụy Nam Tâm kia đã sớm cắn nuốt hồn phách của mẹ! Cho nên ông ta mới có thể đột phá cửa ải sau cùng, Kết Anh thành công.
Người vừa đi đến trong thức hải mình hẳn là một mảnh hồn còn lại cuối cùng của bà...
Nói như vậy, Ngụy Nam Tâm cũng không cắn nuốt hết tất cả hồn phách của mẹ. Cho nên, mình có thể gây ra một ít ảnh hưởng bất lợi với việc ông ta Kết Anh hay không?
Vinh Tuệ Khanh cau mày suy tư, lại nghĩ đến câu nói sau cùng mà mẹ nói với cô: “Đừng cho thần điện Quang Minh biết con là con gái của mẹ và cha con.”
Lôi kiếp đánh xuống, trời đất đều chấn động không thôi.
La Thần lắng tai nghe: “Thông thường tu sĩ Kết Anh, số lần lôi kiếp là từ chín đến mười tám. Chín là tối thiểu, mười tám là tối đa. Lần này Ngụy Nam Tâm...” Y đếm tới đếm lui: “... lại có đến hai mươi bốn lần!”
La Thần kinh ngạc.
Vinh Tuệ Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao lại không có chín chín tám mươi mốt tia sét, đánh chết ông ta luôn đi!”
“Chín chín tám mươi mốt, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có cơ hội biết đến nhiều lôi kiếp như vậy thôi mà?” Phía sau truyền đến giọng nói rụt rè của Lang Thất.
Vinh Tuệ Khanh đột nhiên nhớ đến trong nguyên tác, Ngụy Nam Tâm còn thành công Hóa Thần, không khỏi thẹn quá thành giận, quay đầu lại mắng: “Mi không nói cũng không ai bảo mi câm đâu!”