*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mi còn dám kêu à?!” Lang Thất giận dữ. Lại còn dám cáo trạng bôi bác ta! Đều là cặn bã hết! Bây giờ chủ nhân đã tỉnh lại, ả đàn bà thối tha còn chưa cút à?
Lang Thất cong người nhảy lên, một tay đột nhiên hiện ra nguyên hình móng vuốt sói, tát về phía mặt Ngũ Hồng Hoan.
La Thần quay đầu lại, nhẹ phẩy tay áo, một luồng sức mạnh đánh đến, treo Lang Thất lên một vách đá bên cạnh.
Ngũ Hồng Hoan tránh khỏi bị phá tướng, vội vàng chạy đến bên cạnh La Thần, uất ức nói: “A Thần, ta muốn về nhà.”
Vinh Tuệ Khanh đứng ở khoảng đất trống nơi cửa động, sững sờ nhìn về hướng lôi kiếp, lại thấy mây đen3trên bầu trời tản ra, tựa như sắp đại công cáo thành.
Không được! Không thể trơ mắt nhìn ông ta Kết Anh rồi lại Hóa Thần!
Ta không thể đợi đến cuối cùng mới có thể chém giết tên khốn này mà báo thù rửa hận...
Vinh Tuệ Khanh cấp tốc suy nghĩ, tỉ mỉ nhớ từng chuyện chuyện liên quan đến Mạnh Lâm Chân mà đại cương hiện ra cho cô. Khi đó nữ chính là bị Mạnh Lâm Chân nhốt, cho nên tin tức về Ngụy Nam Tâm mà nữ chính biết đều đến từ Mạnh Lâm Chân, bao gồm cả Truyền Tống Trận mà Ngụy Nam Tâm dẫn Mạnh Lâm Chân chạy trốn theo.
Phải! Có rồi! Ông ta muốn chạy trốn à? Có cô ở đây, không có0cửa đâu!
Ngụy Nam Tâm đã Kết Anh, thế nhưng chịu lôi kiếp vừa nhiều vừa nặng, thời gian bình phục cũng sẽ dài hơn tu sĩ Kết Anh bình thường. Chậm thì một ngày, lâu là một tháng, Nguyên Anh của ông ta cũng đang trong trạng thái không ổn định.
Nét mặt của Vinh Tuệ Khanh lập tức bừng sáng, hai tròng mắt lấp lánh như sao. Cô gọi vào trong động phủ: “Thần thúc, chúng ta đi kinh thành đi, mau lên nào!”
Ngũ Hồng Hoan biến sắc, kéo vạt áo La Thần, cùng y đi đến cửa động.
“Bây giờ đi kinh thành cũng đã muộn rồi. Hay là nhóc nghỉ ngơi một chút đi.” La Thần khuyên nhủ.
“Đúng vậy, nghe Thần thúc của nhóc nói đi. Đừng theo5bọn ta đi kinh thành nữa.” Ngũ Hồng Hoan nhếch miệng, lại tựa vào La Thần.
Vinh Tuệ Khanh mặc kệ Ngũ Hồng Hoan, cô có chuyện quan trọng hơn phải làm. Cô có kẻ thù giết cả nhà chờ cô đưa lên đường xuống suối vàng, mà Ngũ Hồng Hoan thật là quá ồn ào.
Vinh Tuệ Khanh cất giọng nói: “Lang Thất, ả này giao cho mi. Tùy mi muốn thế nào cũng được!”
Nói đoạn, cô lại vẫy tay với La Thần: “Thần thúc, chúng ta đi thôi.”
La Thần không cách nào chống cự lại lời vẫy gọi như vậy, tuy rằng cảm thấy không ổn nhưng mà cơ thể lại nhanh chóng đi đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, vòng tay qua hông cô, cùng nhau nhảy lên.
“A4Thần!” Ngũ Hồng Hoan phát ra một tiếng gọi đau đớn xé ruột gan, nghiêng ngả tựa vào vách đá nơi cửa động.
Lang Thất cười gằn mà đi đến, vươn móng vuốt xách Ngũ Hồng Hoan vào trong động phủ.
Chẳng lâu sau, Khẳng Khẳng và Xích Báo mặt mày dửng dưng đi ra khỏi động phủ, ngồi xuống khoảnh đất trống nho nhỏ phía trước, để lại động phủ cho Lang Thất và Ngũ Hồng Hoan.
“Lang Thất có thể là...?” Khẳng Khẳng dùng tay làm một động kỳ quái.
Xích Báo vứt đi một cọng cỏ đang ngậm trong miệng, lắc đầu: “Nó thích phô trương thanh thế, hù dọa người ta mà thôi. Vị Ngũ cô nương kia chẳng có chuyện gì đâu...”
Lời còn chưa dứt thì chợt nghe9Ngũ Hồng Hoan phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa, sau đó trong động phủ liền im lìm không tiếng động.
Tai của Khẳng Khẳng và Xích Báo đều muốn điếc cả rồi.
Xích Báo vọt đứng dậy, đi vào trong: “Lang Thất, mi phải có chút chừng mực. Dù sao ả cũng là người lão đại vừa ý...”
Bên trong, một hồn ma xám trắng nửa trong suốt bay ra, chân không chạm đất.
Xích Báo nhíu mày: “Mi giả ma dọa ả ngất sao?”
Linh hồn kia xoay một vòng, biến thành dáng vẻ của Lang Thất: “Đúng vậy đó, ả quá là ồn ào. Lần này phải để cho chúng ta sống yên ổn mấy ngày chứ. Báo Tử huynh, huynh nói sao lão đại lại vừa ý ả này chứ? Chủ nhân của chúng ta thế nào bây giờ?”
Xích Báo thở dài: “Đây là chuyện của bọn họ, mi đừng tự tiện xen vào. Lại nói, giữa lão đại và ả kia là trong sạch, mi đừng lắm miệng làm cho chủ nhân tức giận.”
Lang Thất gật đầu lia lịa: “Còn cần huynh nhắc sao? Nói về chăm sóc ấy à, mấy người đều là cặn bã! Chỉ có Lang Thất ta mới ổn...”
Xích Báo liếc xéo nó một cái.
Lang Thất mất hứng, cũng đi theo sau Xích Báo đến khoảnh đất trống trước cửa động, ngồi xuống cùng Khẳng Khẳng, ngẩng đầu nhìn phương trời nơi kinh thành.
La Thần mang theo Vinh Tuệ Khanh cấp tốc phi hành trên không trung, phi thuyền dưới chân liên tục di chuyển.
La Thần dặn dò: “Trên bầu trời kinh thành có trận pháp cấm phi hành, đến cổng thành chúng ta phải tiếp tục đi bộ. Bắt lấy này.”
“Không, không cần. Thần thúc, chúng ta ẩn thân, tiếp tục bay.”
Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh nói, lấy vật ẩn thân ra mà đeo lên. Đồng thời cô nhắm mắt lại, vừa cảm nhận nguyên khí đất trời khác thường nơi đây, vừa chỉ phương hướng phi hành cho La Thần: “Khảm tứ, lui năm. Ly tam, tiến sáu. Càn bát, đi ngược lên một thước. Cấn tứ, hạ xuống một tấc...”
La Thần tập trung tinh thần điều khiển phi thuyền, dưới sự chỉ dẫn của Vinh Tuệ Khanh, y thuận lợi bay đến vùng trời phía trên kinh thành.
Nhìn thấy vương phủ của Ngụy Nam Tâm càng ngày càng gần, hai người ẩn nấp trên không trung, nhìn hết toàn cảnh vương phủ không sót một chỗ nào.
Ở một nơi đó phía Tây Nam vương phủ, linh khí dao động vô cùng lớn, hơn nữa xung quanh nơi đó có vô số hố sâu cháy khét, như là bị lôi kiếp đánh xuống.
La Thần hỏi: “Rốt cuộc là nhóc am hiểu trận pháp đến mức độ nào?”
Vinh Tuệ Khanh không muốn giấu giếm sở trường và bản lĩnh của mình nữa, cô mở to mắt, kiêu hãnh nói: “Trận pháp sư giỏi nhất Ngũ Châu Đại Lục này xách giày cho ta cũng không xứng!”
Lần trước đi đến kinh thành, sống không quen, hơn nữa cô vẫn luôn muốn thật khiêm tốn, cho nên chỉ vội vàng tìm hiểu chút chút về trận pháp trên bầu trời kinh thành, cũng không nghĩ phá giải nó.
Nhắc đến trận pháp cấm phi hành, so với trận pháp Đại Đỗ Môn của phố Hồ Lô, nó quả thực là đồ chơi trẻ con. Năm đó ở Dốc Lạc Thần, trận pháp mà cô cải trang ở trước tiểu viện còn phức tạp hơn trận pháp này.
“Trận pháp đó có uy lực không nhỏ, thế nhưng người bố trí chỉ biết là như vậy, lại không biết tại sao như vậy, bày trận quá sơ sài.”
Vinh Tuệ Khanh vừa nói vừa cùng La Thần đáp xuống khỏi tầng mây.
Tuy rằng vương phủ của Ngụy Nam Tâm canh phòng nghiêm ngặt, thế nhưng phần lớn lực lượng đều đang hộ vệ cho ông ta, hộ vệ thông thường cũng chẳng phải là đối thủ của tu sĩ như La Thần và Vinh Tuệ Khanh.
“Khoảng không bên trên vương phủ cũng có trận pháp.” La Thần nhắc nhở.
Vinh Tuệ Khanh càng khinh thường hơn: “Vậy cũng gọi là trận pháp sao? Nếu chẳng gặp phải La Xảo Tư kia thì ta đã hủy diệt trận pháp của ông ta từ lần trước rồi.”
Nói đoạn, cô tiện tay ném ra mấy viên đá, phá hỏng mắt trận Tụ Linh Trận thô sơ bên dưới mặt đất vương phủ, sau đó thì lần lượt rút ra hết trận kỳ của trận pháp phòng hộ rồi cắm trở lại.
La Thần chỉ biết sơ sài về trận pháp, hoàn toàn không hiểu Vinh Tuệ Khanh đang làm cái gì.
Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh hưng phấn đến hai má đỏ ửng, không còn dáng vẻ đau khổ nữa, y lại cảm thấy cô như vậy cũng rất tốt.
Trong mật thất của Ngụy Nam Tâm, linh khí đang liên tục cuồn cuộn truyền đến từ tụ linh trận đột nhiên bị đứt quãng, Ngụy Nam Tâm kêu lên đau đớn, tốc độ chữa thương chậm lại.
Lúc này chính là lúc ông ta củng cố Nguyên Anh, phân tâm chốc lát, Nguyên Anh vừa bị hai mươi bốn lôi kiếp đánh cho suýt tiêu tan lại có dấu hiệu bất ổn.
Ngụy Nam Tâm cắn răng lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm có được từ trước đây rất lâu, cầm vào trong tay, thay thế cho linh khí từ Tụ Linh Trận.
Vinh Tuệ Khanh bấy giờ đã mang theo La Thần tìm đến chính phòng ở hậu viện mà Quản Phượng Nữ ở trước đây.
“Nhóc lại đến nơi này làm gì?” La Thần cho rằng Vinh Tuệ Khanh là đến gặp Quản Phượng Nữ một lần cuối.
“Linh đường không đặt ở đây đâu.” Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, hài cốt mẹ sớm đã mất, trong quan tài kia chẳng qua là một bộ quần áo và một cái mũ phượng thôi.
“Thúc theo ta đi.” Vinh Tuệ Khanh vẫy tay về phía sau, thuận lợi đánh ngất mấy nha hoàn canh cửa.
Có lẽ là Quản Phượng Nữ đã chết mười ngày, phòng bị ở nơi này đã buông lỏng rất nhiều, không còn nghiêm ngặt cẩn thận như trước đó nữa.
Truyền Tống Trận ở ngay dưới chiếc giường bên trong buồng ngủ của chính phòng.
Chuyện thứ nhất cô phải làm chính là phá huỷ Truyền Tống Trận này, làm cho lúc bị Hoàng đế nước Đại Sở bao vây tiêu diệt, Ngụy Nam Tâm không trốn thoát đi được nữa!
La Thần theo Vinh Tuệ Khanh đi vào gian buồng ngủ phía trong.
Vốn cho rằng bên trong không có ai, đi vào lại thấy một người phụ nữ mặc cung trang đỏ thẫm đang ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi và một mụ già. Người phụ nữ cười nói: “Uổng cho vẻ sắc nước hương trời của ả thôn phụ kia, chẳng qua là được phu quân ta đùa bỡn một năm mà thôi. Cuối cùng vẫn là hài cốt chẳng còn, thật đúng là báo ứng!”
Gã đàn ông trẻ tuổi kia cười đáp: “Mẫu thân nói rất đúng.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Trắc phi nương nương! À không, mụ đây nói sai rồi, hôm nay nương nương đã là chính phi nương nương!” Mụ già kia nói hùa theo, cúi đầu khom lưng lắc lắc hộp trang sức trong tay hai cái: “Chậc chậc, vương gia cũng thật hào phóng, cho ả đê tiện kia nhiều châu báu trang sức như vậy...”
“Vậy thì sao? Còn chẳng phải tất cả những thứ của ả đều rơi vào trong tay ta hay sao?” Người phụ nữ kia cười khẩy một tiếng: “Còn có đứa con hoang kia, dặn dò nhà bếp không được cho nó ăn cơm, bỏ đói nó mấy ngày mấy đêm, chết đi cho xong!”
Vinh Tuệ Khanh biết, đây là đang nói về Ngụy Khanh Khanh giả mạo kia.
Ngụy Khanh Khanh hạ độc giết chết mẹ cô, một lát nữa cô sẽ tìm nó tính sổ!
Vinh Tuệ Khanh không nói không rằng bước lên trước, đưa tay đánh nhất người phụ nữ và mụ già kia, sau đó trói bọn họ lại.
La Thần thì xử lý người đàn ông trẻ tuổi.
Y đưa tay ngăn cản cô: “Đừng tự tay giết chết bọn họ.”
Vinh Tuệ Khanh là tu sĩ, không thể tự tay giết chết phàm nhân: “Ta có chừng mực. Phiền Thần thúc đưa bọn họ đến hoàng cung đại nội, sau đó tìm Hoàng đế, nói với ông ta rằng, nếu như muốn phát binh thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.”
La Thần không đồng ý: “Ta chờ nhóc đi cùng.”
Y lo lắng Vinh Tuệ Khanh phải một mình ở lại trong vương phủ của Ngụy Nam Tâm.
Hiện tại Vinh Tuệ Khanh biết được hướng phát triển của sự việc, chuyện cô phải làm chính là phá hoại, làm lệch hướng phát triển đó mà thôi.
Phá hoại luôn luôn dễ dàng hơi gây dựng.
“Vậy được, Thần thúc theo ta đi.” Vinh Tuệ Khanh chỉ vào cái giường kia: “Thúc lấy cái giường này ra đi.”
La Thần khẽ nhấc hai tay lên, một luồng sức mạnh truyền đến, dời chiếc giường kia ra, để lộ mặt đất bên dưới giường.
Phần giữa rõ ràng cao hơn hai bên trái phải một chút.
“Lật sàn nhà chỗ ấy lên, phá hủy Truyền Tống Trận bên trong.” Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh hướng dẫn.
La Thần đi đến, đá văng sàn nhà đi, bên dưới lộ ra một cái Truyền Tống Trận có vẻ xưa cũ. Y hít một hơi khí lạnh: “Làm sao nhóc biết chỗ này có Truyền Tống Trận?”
“Mẹ nói với ta.” Vinh Tuệ Khanh nói mà mặt không biến sắc. Trải nghiệm của cô quá kỳ lạ, cho dù nói ra cũng chẳng ai tin.
La Thần không nghi ngờ, trong tay gọi ra trường đao, chém xuống Truyền Tống Trận kia, chỉ vài nhát chém thì đã khiến Truyền Tống Trận nát vụn.
Vinh Tuệ Khanh ném mắt trận cùng với một khối giống đá mà không phải đá, giống ngọc mà không phải ngọc vào túi Càn Khôn của mình, phủi phủi tay nói: “Bây giờ chúng ta có thể đi hoàng cung rồi, mang theo cả bọn họ.”
La Thần lấy ra một sợi dây trói ba người kia lại, sau đó trùm bọn họ vào trong một cái túi, vác theo sau lưng.
Lần này hai người cũng không che giấu nữa, ngồi trên phi thuyền nhanh chóng vọt lên trời cao, đi đến hoàng cung đại nội.
Hoàng cung này còn không lớn bằng vương phủ của Ngụy Nam Tâm, thế nhưng phòng ốc cũng rất nhiều.
Cuối cùng La Thần phải dùng thuật Quan Khí mới nhìn ra long khí của Hoàng đế ở chỗ nào.
Hoàng đế nước Đại Sở đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng.
Vinh Tuệ Khanh và La Thần lặng lẽ đi đến trước mặt ông ta.
Hoàng đế kia ngẩng đầu, nhìn thấy một nam một nữ đang đứng trước mặt mình thì cười khẩy: “Các ngươi là do Ngụy Nam Tâm phái đến lấy tính mạng của trẫm sao?”
Ông ta hằng mong muốn diệt trừ Ngụy Nam Tâm, Ngụy Nam Tâm cũng là mong muốn diệt trừ ông ta như vậy.
Đến nay Quản Phượng Nữ đã chết, Ngụy Nam Tâm lại thành công Kết Anh, Hoàng đế cảm thấy có lẽ vị trí Hoàng đế của mình sắp xong rồi, tâm trạng rất buồn bực.
Vinh Tuệ Khanh vẫy tay, ném cái túi lớn trong tay của La Thần xuống trước bàn phê duyệt tấu chương của Hoàng đế.
“Ông xem, đây là con trai duy nhất của Ngụy Nam Tâm và trắc phi của ông ta. À không, bây giờ đã là chính phi nương nương rồi, hẳn cũng chính là mẹ ruột con trai duy nhất của ông ta. Bọn ta cũng đã bắt họ lại rồi, ông vẫn còn nghi ngờ bọn ta là người của Ngụy Nam Tâm sao?”
Hoàng đế trừng mắt, nhìn hai nữ một nam lăn ra từ trong túi, cẩn thận nhận định một phen rồi cười to nói: “Trời cũng giúp ta!”
Nói đoạn, ông ta lại lùi về phía sau, trốn vào trong cửa ngầm.
La Thần đã chú ý từng hành động cử chỉ của ông ta, phát hiện ông ta muốn chạy trốn thì vụt đến sau lưng ông ta, lôi ông ta về.
“Ngươi đừng làm càn! Ta là phàm nhân, giết ta ngươi cũng không thành tiên được!” Tuy rằng bị La Thần bắt được, thế nhưng Hoàng đế cũng không quá hoảng hốt, trái lại còn chiêu hàng y.
La Thần cười cười: “Ta không giết ông đâu, nhưng mà ông phải lập tức phát binh, bao vây vương phủ của Ngụy Nam Tâm, diệt trừ ông ta sớm!”
Hoàng đế biến sắc.
Vinh Tuệ Khanh tiếp lời: “Quản Phượng Nữ là... thân thích của ta. Bà ấy nói với ta, bà ấy tặng tính mạng cho ông, mong ông có thể báo thù cho bà ấy.”
Mặt Hoàng đế chuyển hồng: “Không phải là trẫm không muốn đối phó Ngụy Nam Tâm, thế nhưng gã đã là tu sĩ Nguyên Anh. Trận pháp cấm phi hành của kinh thành này đã không hạn chế được gã nữa. Trẫm lo rằng hấp tấp khởi binh không thể diệt cỏ tận gốc.”
Vinh Tuệ Khanh nói như đã có dự liệu trước: “Ông đi điều binh đi, chuyện trận pháp cứ giao cho ta, ta sẽ cải tạo nó một chút. Đến lúc đó, đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng đừng mong bay ra khỏi kinh thành!”
Dứt lời, cô cầm lấy một con dao găm, nhanh như chớp mà rạch vào ngực con trai của Ngụy Nam Tâm, lấy ra một giọt máu từ tim hắn.
La Thần theo Hoàng đế đi điều binh khiển tướng, Vinh Tuệ Khanh lại nhảy lên phi thuyền của La Thần, bay nhanh lên khoảng không phía trên hoàng cung.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng gió thổi vù vù bên cạnh, còn có sự thay đổi của nguyên khí đất trời, đồng thời điều chỉnh vị trí phi thuyền, đi đến mắt trận của trận pháp trên không trung.
Trận pháp lớn như vậy, Trận Pháp Sư thông thường không thể nào dựng ra được, ít nhất cũng phải có người thuộc cấp bậc Đại Trận Pháp Sư mới có thể bố trí trận pháp bao phủ hết cả kinh thành vào.
Trận pháp này tên là Tù Lung, tên như ý nghĩa, có thể tạo ra tác dụng giam cầm. Đại Trận Pháp Sư kia lại chỉ dùng một công hiệu của Tù Lung, chính là công dụng cấm phi hành.
Thực ra một trận pháp Tù Lung hoàn chỉnh không chỉ có thể cấm phi hành trên không mà còn cấm độn thổ. Một khi trận pháp đóng lại là có thể đối phó với người có tu vi thông thường, cũng có thể chuyên môn nhằm vào người có tu vi nào đó, còn xem thiết lập thế nào.
Vinh Tuệ Khanh lại lần nữa nhắm mắt lại, thần thức xuôi theo mạch lạc của trận pháp, trải dài ra bốn phương tám hướng trong kinh thành. Cô mới chỉ là Luyện Khí hậu kỳ, thần thức lại mạnh hơn người có cảnh giới Luyện Khí thông thường, thế nhưng cũng không mạnh đến mức có thể bao trùm cả kinh thành. Chẳng qua có trận pháp hỗ trợ, mọi chuyện liền khác.
Trận pháp cao minh thật sự là sử dụng ba nhân tố thiên thời - địa lợi - nhân hòa, biến nguyên khí đất trời thành cái cho mình sử dụng. Cho nên trong quá trình chuyển đổi ấy, nguyên khí xuôi theo mạch lạc trận pháp, giống như bộ khung một cái lồng vậy, là cầu nối để nguyên khí đất trời lưu chuyển.
Vinh Tuệ Khanh là đang lợi dụng mạch lạc của Tù Lung Trận, đưa thần thức vào trong các trận kỳ của trận pháp.
“Khởi!” Vinh Tuệ Khanh khẽ hô một tiếng, gắng sức nâng hai tay lên, cứ như trên cánh tay khiêng lên một vật nặng nghìn cân. Trong thức hải đột nhiên truyền đến đau đớn như kim châm. Cánh tay Vinh Tuệ Khanh chợt lơi lỏng, trận kỳ bị cô rút ra này suýt nữa lại rơi xuống.
“Khởi!” Vinh Tuệ Khanh nghiến răng, vừa chống lại cơn đau trong thức hải vừa vận chuyển linh lực, di chuyển trận kỳ đến không trung.
Mấy nghìn trận kỳ bay lên trời từ khắp bốn phương tám hướng, đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, xoay tròn xung quanh cô.
“Nam tứ là trọng điểm, năm trăm trận kỳ, đi!” Vinh Tuệ Khanh vừa thầm tính trong lòng phương hướng mặt trời và mật độ nguyên khí, vừa cắm lại mấy nghìn trận kỳ đã thay đổi vị trí một cách gọn gàng.
Nếu như tình tiết không thay đổi, Ngụy Nam Tâm sẽ theo Truyền Tống Trận đến phía Nam Đại Lục, tiếp tục làm đại tu sĩ của ông ta ở nơi đó, hoành hành một thời.
Vinh Tuệ Khanh đương nhiên không muốn để cho ông ta ngông cuồng đến phút cuối mới đi trừng trị. Lần này, cho dù một vài hạt ánh sáng từ đại cương còn sót lại trong thức hải của cô làm tổn hại đến tu vi, thì cô cũng bất chấp! Tu vi giảm xuống, cô còn có thể tu luyện lại. Thế nhưng lần này để cho Ngụy Nam Tâm chạy thoát, không biết phải đợi đến bao giờ cô mới có thể trừng trị ông ta!
Bờ môi Vinh Tuệ Khanh nở một nụ cười lạnh lùng, cô lại bố trí thêm nhiều trận kì nữa ở phía Nam kinh thành. Nhất định không thể để cho ông ta chạy thoát.
Vinh Tuệ Khanh mơ hồ cảm thấy, cô không chỉ đang đấu trí đấu dũng với Ngụy Nam Tâm, mà còn chống lại quyển đại cương trong thức hải đang liên tục gây ảnh hưởng đến cô kia!
Cuối cùng, Vinh Tuệ Khanh lấy con dao găm có dính máu của con trai Ngụy Nam Tâm ra, một tay tạo một ngọn lửa bốc cao, phát ra một luồng linh khí, bao bọc lấy vết máu dính trên con dao găm kia, sau đó mang nó xuôi theo mạch lạc trận pháp mà chìm vào giữa mắt trận.
Tù Lung Trận, hoàn thành. Lần này, với tất cả những người có huyết mạch của Ngụy Nam Tâm, trận pháp này chính là một cái lồng giam khổng lồ!