Bổ Thiên Ký

Chương 202: Khách không mời mà đến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Vinh Tuệ Khanh không lập tức đáp lại, mà là hỏi tiếp: “Thần thúc thì sao đây? Các vị có thu thúc ấy là đệ tử nội môn hay không? Nếu không, ta cũng không vào Thanh Vân Tông.”

Vào Thanh Vân Tông mặc dù trọng yếu, thế nhưng điều kiện tiên quyết chính là cô không thể cách xa La Thần.

Hôm nay ở đỉnh núi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Vinh Tuệ Khanh càng nghĩ càng thấy áy náy. Nếu không phải do cô, Thần thúc cũng sẽ không bị nghìn người lên án...

Phác Cung Doanh nhìn Vinh Tuệ Khanh bằng ánh mắt phức tạp, rất lâu sau mới hỏi: “Cô thực sự bằng lòng vì hắn mà buông bỏ cơ hội vào Thanh Vân Tông?”

Vinh Tuệ Khanh nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

Phác Cung Doanh phất tay: “Cô nương yên tâm đi. Chỉ bằng vào việc một tán tu cũng có thể đạt được đến tu vi Kim Đan thì đã là tu sĩ có tư chất và cơ duyên vô cùng xuất chúng. Thanh Vân Tông chúng ta sẽ không ngăn một tu sĩ có tiềm lực như vậy ngoài cửa. Nhưng mà...” Phác Cung Doanh dừng một chút, quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh, “... Cô nương cũng biết, y bị Huyễn Trận mê hoặc, quả thực đã giết không ít đệ tử Phật tông, cho dù không phải là ý định của của y nhưng y cũng có chút trách nhiệm, bên phía Phật tông...”

Còn chưa nghe hắn nói xong, Vinh Tuệ Khanh đã tức giận đứng lên, ngực phập0phồng: “Vừa rồi ở bên ngoài ta đã nói, mọi người cũng nhìn thấy tường tận, rõ ràng là Kỷ Lương Đống sử dụng trận pháp, biến Thần thúc thành con rối, thao túng thúc ấy giết người mà thôi, không có liên quan gì đến Thần thúc cả. Nhân phẩm của Thần thúc, ta có thể đảm bảo, thúc ấy vẫn luôn là người tốt.”

Phác Cung Doanh cười cười: “Kẻ tu hành, không thể nói là tốt hay xấu. Phẩm hạnh mà chúng ta xem trọng là trung thành với Thanh Vân Tông, không làm chuyện tổn hại lợi ích Thanh Vân Tông. Những thứ khác, chúng ta cũng không quan tâm.”

Tông môn cần phải truyền thừa, đương nhiên phải đề cao sự trung thành đối với tông môn. Bằng không thì5những tông môn này căn bản không truyền thừa được mấy nghìn năm.

Hàng mi của Vinh Tuệ Khanh chớp động, tựa như cánh bướm vỗ, dưới rèm mắt chập chờn bóng mờ.

“Thiếu tông chủ nói như vậy là đồng ý Thần thúc cũng vào Thanh Vân Tông?”

Phác Cung Doanh thong dong gật đầu: “Chỉ cần cô làm người đảm bảo cho y, ta sẽ đi thuyết phục mấy lão già kia.”

Vinh Tuệ Khanh cắn môi, do dự nửa ngày mới nói: “Ta đương nhiên sẵn lòng làm người đảm bảo. Ta cũng mong muốn ngài mau chóng cho ta câu trả lời thuyết phục.”

Phác Cung Doanh gọi người đến, dặn dò: “Vinh cô nương là đệ tử tinh anh mới nhập môn của Thanh Vân Tông chúng ta, còn có vị bên cạnh4kia cũng vậy, các ngươi dẫn bọn họ đi đến động phủ tạm thời của đệ tử mới đi.”

Sau đó y đưa một tấm minh bài bằng ngọc vào tay Vinh Tuệ Khanh: “Đây là vật tượng trưng cho thân phận đệ tử Thanh Vân Tông của cô. Minh bài của vị Thần thúc kia của cô, chờ ta nói với các trưởng lão và Chưởng môn xong sẽ đưa đến cho cô.”

Vinh Tuệ Khanh đưa tay nhận lấy, phát hiện trên minh bài lập tức hiện ra tên và thân phận của mình, bao gồm số thứ tự của động phủ sắp vào ở lại. Cô rất là ngạc nhiên, cảm thấy giống hệt như máy quét vân tay của kiếp trước vậy, cũng không biết có phải là thật hay không,9bèn cầm ở trong tay, xoay qua xoay lại nhìn ngắm.

Phác Cung Doanh cười giải thích: “Nếu như cô vào môn phái Phật tông và Đạo môn, sau khi nhập môn họ sẽ lấy một chút máu của cô làm hồn đăng, đặt trong môn phái làm nhận dạng. Pháp gia chúng ta không thích hạn chế chỉ trong cơ thể như vậy, nên tổ sư gia năm xưa mới truyền xuống minh bài bằng ngọc này, chỉ cần là đệ tử Thanh Vân Tông, đưa linh lực của mình vào là được. Minh bài này sẽ ghi nhớ khí tức của đệ tử đó, người khác muốn giả mạo cũng khó.”

Hảo cảm của Vinh Tuệ Khanh với Thanh Vân Tông lại tăng thêm vài lần, thầm nghĩ mình không uổng công phí sức, ít nhất cô đã lựa chọn chính xác nơi muốn vào. Thế nhưng nhớ đến phương hướng phát triển tình tiết mà đại cương cho cô xem, Vinh Tuệ Khanh lại có chút mờ mịt.

Trên dưới Thanh Vân Tông này đâu giống cái loại môn phái rắn chuột một ổ, chướng khí mù mịt, thế nhưng vì sao nữ chính lại bị vô số đồng môn ở Thanh Vân Tông bắt nạt và áp bức chứ?”

Vị Thiếu tông chủ Phác Cung Doanh thoạt nhìn tuệ nhãn như đuốc, nhìn rõ mọi việc này, khi đó đang ở đâu?

Nhớ đến dáng vẻ nhẫn nhục của nữ chính mà mình từng thấy trước kia, trong lòng Vinh Tuệ Khanh cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên. Mặc kệ thế nào, cô đã có khác biệt rất lớn với nữ chính trong nguyên tác rồi.

Cô không phải mai danh ẩn tích mà vào Thanh Vân Tông, cô cũng không có ẩn giấu tu vi và dung mạo. Thậm chí vừa đến núi Côn Ngô thì cô đã lớn tiếng hù dọa người ta, để lại cho trên dưới Thanh Vân Tông một ấn tượng lấn át kẻ khác.

Bất kể là tu sĩ hay là phàm nhân, có lẽ trời sinh đều có vài phần mềm nắn rắn buông. Mình làm bánh bao cũng đừng trách có chó chạy theo.

Vinh Tuệ Khanh nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể giải thích bằng nguyên nhân này. Đồng thời cô cũng cảnh tỉnh bản thân, Thanh Vân Tông cũng chẳng phải là thế ngoại đào nguyên hòa hợp êm ấm. Chỉ cần là chỗ có người ắt sẽ có đấu đá, muốn tiếp tục sinh tồn ở nơi này, làm cho mình mạnh lên mới là vương đạo.

Theo chấp sự của Thanh Vân Tông đi đến động phủ thứ sáu của núi Giáp xong, Vinh Tuệ Khanh sắp xếp cho La Thần ngủ trong phòng, lại bố trí một trận pháp nho nhỏ bảo vệ La Thần, sau đó thì một mình đi ra khỏi động phủ, bước lên phi thoa, bay về phía lều vải trên đỉnh núi.

Khẳng Khẳng, Xích Báo và Lang Thất đang chờ cô ở đó.

“Tuệ Khanh, cô trở lại rồi!” Khẳng Khẳng kêu to rồi xông lên, ôm hai gò má Vinh Tuệ Khanh mà cọ cọ.

Vinh Tuệ Khanh cười vỗ vỗ vào gáy nó, nói với Xích Báo và Lang Thất: “Dọn lều đi, chúng ta đi vào nội tông môn Thanh Vân Tông.”

Xích Báo và Lang Thất mừng rỡ, vội vàng làm phép, dọn dẹp lều bạt rồi cùng Vinh Tuệ Khanh bước lên phi thoa của cô, cùng nhau bay vào nội tông môn.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng bọn họ lại gặp được tu sĩ bay tới bay lui, hơn nữa cũng có rất nhiều tu sĩ lén lút nhìn ngó nội tông môn Thanh Vân Tông.

Trước đây Thanh Vân Tông có đại trận hộ sơn bảo vệ, nội tông môn chân chính đều là ẩn giấu sâu trong trận pháp, cho dù bày ra trước mặt cũng không ai nhìn ra nơi đó là nội tông môn chân chính. Bây giờ thì hay rồi, trận pháp bị Vinh Tuệ Khanh phá hỏng, công năng che giấu của đại trận hộ sơn đã mất đi hiệu lực, chẳng trách có rất nhiều người nhân cơ hội rình rập vị trí nội tông môn của Thanh Vân Tông.

Nhưng mà trận pháp ở chỗ nội tông môn vẫn còn hoàn chỉnh không hư hao gì, người bên ngoài chỉ có thể nhìn từ xa xa, căn bản là không vào được.

Trong tay Vinh Tuệ Khanh có minh bài đệ tử tinh anh, không bị trận pháp nội tông cản trở, mà là thuận lợi dẫn theo Xích Báo, Khẳng Khẳng và Lang Thất đi đến động phủ tạm thời của mình.

Hình như tin tức cô đến cũng không truyền ra, La Thần vẫn đang ngủ ngon lành bên trong động phủ.

Vinh Tuệ Khanh thở phào nhẹ nhõm, dặn dò Khẳng Khẳng, Xích Báo và Lang Thất: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là đệ tử nội môn của Thanh Vân Tông, các ngươi là linh sủng của ta, cũng là một phần tử của Thanh Vân Tông, phải nhớ rõ thân phận của mình, không được cứ thích gì là làm nấy.”

Xích Báo cung kính gật đầu đáp lại.

Lang Thất cười hì hì mà nịnh nọt: “Chúc mừng chủ nhân, rốt cuộc cũng vào được môn phái nhị lưu Thanh Vân Tông... A, ngươi đạp ta làm cái gì?” Lang Thất chống nạnh, trợn mắt nhìn Xích Báo.

Xích Báo cho dù có tính tình dễ chịu cũng bị Lang Thất làm tức giận đến giơ chân, lớn tiếng nói: “Không biết nói cũng đừng có nói! Ngươi một ngày không nịnh bợ thì chết à!”

Lang Thất khinh thường: “Chắc chắn là ngươi đố kị! Ta và chủ nhân có quan hệ tốt, mi đỏ mắt thèm muốn có phải không? Đều là lũ cặn bã! Chỉ biết đố kị người tài!”

Phụt!

Xích Báo và Khẳng Khẳng đồng thời cảm thấy thật muốn phun máu tươi rồi.

Vinh Tuệ Khanh cũng nghe không lọt nữa, ho khan một tiếng, dặn dò với Lang Thất đang tự cảm thấy mình tốt đẹp: “Ta cần phải có người trông cửa động phủ, để phòng khi có vài tên có ý xấu chạy vào, quấy rầy Thần thúc. Các ngươi đều biết, Thần thúc bị thương, cần phải tĩnh dưỡng.”

Lang Thất vội vàng đáp ứng, xoay người muốn chạy ra bên ngoài.

Vinh Tuệ Khanh quát lên: “Đứng lại! Ngươi còn phải biến thành chó mới thích hợp.”

Từ đây lẽ nào nó sẽ phải lấy hình tượng “chó” để gặp người ta hay sao?

Lang Thất khóc không ra nước mắt, nhưng lại không dám không nghe lời của Vinh Tuệ Khanh, đành phải ôm hận xoay người biến thành một con chó to, lắc lắc cái đuôi đi canh cửa.

Khẳng Khẳng và Xích Báo liếc nhìn nhau, len lén bật cười.

Vinh Tuệ Khanh nghĩ thấy mình cũng đùa dai quá, cũng cười nói: “Hai ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Mấy ngày nay, các ngươi đừng đi ra ngoài, nhất định phải chờ ở chỗ này.”

Khẳng Khẳng và Xích Báo đáp ứng.

Vinh Tuệ Khanh liền đi vào căn phòng bên trong, lục tìm đan dược có trong túi càn khôn của mình, bồi bổ cho La Thần.

Nhìn thấy chỗ đan dược không còn lại bao nhiêu, Vinh Tuệ Khanh biết mình phải nghĩ cách mở lò luyện đan. Những đan dược trong tay cô đây đều là được luyện chế ra từ khi còn ở Long Hổ Môn, là theo Luyện Đan Sư Chu Hào Thiện nơi đó luyện ra được. Phẩm chất tuy rằng vô cùng tốt, nhưng khoảng thời gian còn ở Long Hổ Môn ấy, cô cũng không luyện chế được ra nhiều đan dược lắm. Hơn nữa chịu hạn chế của độ lửa và dược thảo, cô cũng không luyện ra được loại đan dược thượng đẳng nào.

Vinh Tuệ Khanh khoanh chân ngồi ở trước giường La Thần, vừa đả tọa tu luyện vừa tính toán phải hỏi thăm chuyện về Luyện Đan Sư của Thanh Vân Tông như thế nào. Tuy rằng Thanh Vân Tông có danh tiếng không nhỏ, thế nhưng thứ mà Thanh Vân Tông nổi danh vẫn là Đại Trận Pháp Sư Kỷ Lương Đống. Loại người như Luyện Đan Sư, rốt cuộc trong tông môn có hay không, Vinh Tuệ Khanh vẫn luôn hiếu kỳ.

Đến buổi tối, Phác Cung Doanh mang theo thuộc hạ đến, truyền đạt với Vinh Tuệ Khanh ý của Chưởng môn và các trưởng lão: “... Nếu như cô có thể chữa trị Huyễn Trận của Thanh Vân Tông trong vòng một ngày, Thanh Vân Tông chúng ta sẽ thu nhận Thần thúc của cô làm đệ tử nội môn, đồng thời không cho phép bất cứ ai nhắc lại vụ việc giết chóc với đệ tử Phật môn nữa.”

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, lầm bầm nói: “Ta có thể chữa trị Huyễn Trận, thế nhưng đệ tử Phật tông bị giết không có liên quan chút gì đến Thần thúc cả. Thúc ấy chẳng qua là con rối mà thôi.”

Lúc đó La Thần rốt cuộc có phải là con rối hay không, các đại tu sĩ đều nhìn thấy trong mắt nhưng chín người mười ý, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Nhớ đến xế chiều hôm nay, cuộc tranh luận và chỗ khó xử của Chưởng môn và các trưởng lão, Phác Cung Doanh có vài phần thổn thức.

Y cũng không tranh cãi với cô, chỉ cười nói: “Bây giờ chúng ta phải đi đến chỗ mắt trận, mau chóng chữa trị trận pháp cho thỏa đáng. Thanh Vân Tông chúng ta từ hơn vạn năm nay đều có trận pháp bảo vệ, hiện tại không có Huyễn Trận ẩn nấp hành tung, cảm thấy rất khó chịu, giống như không mặc quần áo vậy, luôn lo lắng có người nhìn trộm. Mấy ngày nữa ta đi xa một chuyến, ngươi nhớ phải chuyển đến trong động phủ ở lại vĩnh cửu của đệ tử tinh anh, bên này chỉ là chỗ ở tạm thời thôi.”

Vinh Tuệ Khanh nhận lấy từ trong tay Phác Cung Doanh vài quyển sách nhỏ mà Kỷ Lương Đống Lương viết, tiện tay cất vào trong ngực, sau đó liền theo Phác Cung Doanh đi ra ngoài.

Phác Cung Doanh càng nhướng cao mày.

Xích Báo có hơi lo lắng mà nhìn bóng lưng khuất xa của cô và Phác Cung Doanh, tự nhủ với mình: “... Cũng không biết Thiếu tông chủ này là hạng người thế nào.” Làm sao lại cứ vậy mà đi ra ngoài với y được? Nếu như gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?

Khẳng Khẳng leo lên cái giường đặt ở gian ngoài động phủ, duỗi người nằm xuống mà nói: “Ngươi đừng lo lắng. Tuệ Khanh có chừng mực. Thiếu tông chủ này không phải là người xấu.”

Xích Báo mím môi, hóa thành nguyên hình báo, nằm chờ bên cạnh giường của La Thần.

Phác Cung Doanh dẫn theo Vinh Tuệ Khanh đi đến chỗ mắt trận của đại trận hộ sơn tại Thanh Vân Tông.

Nơi này, Vinh Tuệ Khanh cũng không xa lạ chút nào. Trước đó cô đã một mình tìm đến nơi đây, tự tay bắt đi Kỷ Lương Đống và Huyễn Vân Thú, mang bọn họ đến đỉnh núi bên ngoài kia, vạch trần âm mưu của Kỷ Lương Đống.

“Các vị định làm sao xử trí Kỷ gia?” Vinh Tuệ Khanh hỏi.

Điều này rất quan trọng. Nếu như Thanh Vân Tông còn muốn giữ Kỷ gia ở lại núi Côn Ngô, sau này Vinh Tuệ Khanh ắt phải đề phòng mà sống qua ngày, Kỷ gia có thù giết cha không đội trời chung, cô phải luôn luôn lo lắng sẽ bị bọn họ truy sát.

Phác Cung Doanh thản nhiên nói: “Theo luật, bọn họ bị xóa ký ức, đưa về nguyên quán.”

Kỷ Lương Đống phạm vào sai lầm lớn, người Kỷ gia đương nhiên phải bị phạt theo. Giống như trước kia Kỷ Lương Đống là Đại Trận Pháp Sư, địa vị của bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên, cùng nhau hưởng phúc. Dù sao quyền lợi và nghĩa vụ là tương ứng nhau, không thể nào chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt, không thấy kẻ trộm chịu đòn được.

Nếu người Kỷ gia bị đưa ra ngoài, vấn đề của Kỷ gia này liền được giải quyết rồi.

“Ta cần tám khối linh thạch thượng phẩm.” Vinh Tuệ Khanh yên tâm, đi vào rồi lấy ra trận kỳ mà mình đã luyện chế, dựa theo phương vị mà mình đã tính toán từ trước, lần lượt cắm từng cây xuống.

Phác Cung Doanh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, liền đưa cho Vinh Tuệ Khanh một cái túi nhỏ, thượng phẩm linh thạch bên trong chất đống như núi.

Vinh Tuệ Khanh đi đến trung tâm mắt trận, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra tám khối linh thạch, chia ra ném vào tám cái bàn nhỏ bên cạnh mình.

“Linh khí xuất trận, Huyễn Trận tập hợp. Huyễn Vân Thú, ra!” Vinh Tuệ Khanh liên tục di chuyển hai tay, làm thành vài động tác.

Huyễn Vân Thú cất tiếng kêu đầy mị hoặc, trồi lên từ dưới lòng đất, lướt đến chỗ ba thước trên đầu Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, bắt đầu sử dụng linh vụ mà Huyễn Vân Thú phun ra nuốt vào để bắt đầu chữa trị công năng tạo Huyễn Trận ẩn giấu của đại trận hộ sơn.

Ngũ cảm lục thức của cô cũng đi theo mạch lạc của Huyễn Trận, lấy mắt trận làm trung tâm, từ từ lan ra khắp nội tông môn, sau đó xông ra khỏi nội tông môn, du đãng khắp vùng núi Côn Ngô.

Một đường bước đi, thần thức lượn vòng quanh những đường mòn, rồi đến đại đạo thẳng tắp rộng rãi, vô số đại điện nguy nga hùng vĩ, lầu các tinh xảo lung linh và cả cánh cổng vào nội tông môn có long bàng hổ cứ, tất cả đều lần lượt hiện ra trong mắt cô.

Ồ? Sao ở đây lại có người?

Tuy rằng nhắm mắt, nhưng thần thức của cô rõ ràng phát hiện, một người phụ nữ trung niên ăn mặc kiểu đạo cô đang dẫn theo một thiếu nữ xinh xắn, đứng ở cửa vào nội tông môn Thanh Vân Tông.

Vinh Tuệ Khanh giật mình: “Đây không phải là nữ tu Minh Nguyệt và con gái riêng Sở Sở của cô ta, những người mà cô từng có dịp gặp trên đường đi đến đại lễ thu đồ đệ của ba đại phái nước Đại Sở hay sao?!”