*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đạo trận pháp, kỳ thực chính là quá trình thăm dò quy luật nguyên khí tự nhiên trong trời đất, mượn lực đả lực, lấy đó cho mình sử dụng.
Nói ra có thể là huyền diệu khó hiểu, thế nhưng hành động cụ thể lại là cần đến vô số tính toán phức tạp khô khan và nhàm chán, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả cần có. Hơn nữa, lại căn cứ vào mức độ hiểu biết của Trận Pháp Sư về nguyên khí bốn mùa của trời đất và vô số các loại thiên văn, mà khiến cho hiệu quả trận pháp có cao có thấp.
Điều này cũng giống như linh căn, là thiên phú, không phải3cố gắng là được.
Từ nhỏ Vinh Tuệ Khanh đã được ông nội tự mình giáo dục, đọc sơ qua đã hiểu sâu rộng về trận pháp, hơn nữa vì lai lịch của cô kỳ lạ nên còn cao hơn người một bậc về mặt toán học.
Vì vậy, ở trong mắt cô, đại trận hộ sơn của Thanh Vân Tông cũng chỉ có thể coi là trận pháp hạng hai, chỗ tinh diệu kém xa so với trận pháp ở phố Hồ Lô, điều duy nhất đáng nói đến chính là vô cùng to lớn, nếu phải chữa trị thì phí thời gian và công sức cũng không ít.
Vinh Tuệ Khanh khoanh chân ngồi ở tâm mắt trận, dựa vào nguyên khí0đất trời vận chuyển trong trận pháp, cô trước tiên là chữa trị những chỗ bị cô cố ý phá hỏng khi tấn công vào mắt trận trước kia, thay thế bằng trận kỳ do chính cô chế tạo. Hơn nữa trong quá trình chữa trị, thần thức của cô còn phát hiện một vài trận kỳ vì có niên đại quá lâu, hoặc là vì tính toán chưa đủ tỉ mỉ mà cắm sai lệch, cô cũng lần lượt sửa lại hết.
Phương vị và canh giờ Vinh Tuệ Khanh tính toán ra còn chính xác hơn tất cả Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông cộng lại một chút.
Để chữa trị trận kỳ ở những nơi khá xa, Vinh Tuệ5Khanh đi theo Phác Cung Doanh, suốt đêm bay đến núi Côn Ngô. Dưới màn đêm thấp thoáng, cô lần lượt rút ra từng cây trận kỳ, sau đó đổi thành trận kỳ do chính mình luyện chế.
Phác Cung Doanh mang theo Vinh Tuệ Khanh bay ra khỏi nội tông môn Thanh Vân Tông, đi đến sườn tây của núi Côn Ngô. Quay đầu nhìn lại, công năng ẩn giấu đã chữa trị xong, bây giờ bọn họ chỉ có thể nhìn thấy khắp núi là cổ thụ cao rợp trời, nội tông môn Thanh Vân Tông rốt cuộc cũng đã biến mất trong núi non, không còn hiện ra rõ mồn một trước mặt mọi người giống như ban ngày4nữa.
Phác Cung Doanh thầm gật đầu trong lòng. Vinh Tuệ Khanh này quả là có chút năng lực, quan trọng nhất là cô còn nhỏ tuổi, hơn nữa có tu vi cao thâm, đã là tu sĩ Trúc Cơ. Trận Pháp Sư có tu vi Trúc Cơ, trên Ngũ Châu Đại Lục chỉ có tông môn đỉnh cấp và thần điện Quang Minh có được.
Người này, nhất định phải giữ lại.
Phác Cung Doanh càng khách sáo hơn vài phần với Vinh Tuệ Khanh, chủ động nói với cô rất nhiều chuyện về Thanh Vân Tông, cần phải để cho cô quen thuộc với tình hình ở Thanh Vân Tông, có lòng trung thành với Thanh Vân Tông.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười9lắng nghe, lại đối chiếu một số chuyện với những gì mình thấy trong đại cương, qua đó mà cô đã có nhiều hiểu biết hơn về trên dưới Thanh Vân Tông.
Đại trận hộ sơn núi Côn Ngô có tổng cộng hơn ba trăm chỗ cần chữa trị.
Hai người bận rộn suốt gần nửa tháng mới chữa trị hết tất cả những chỗ sai sót. Thậm chí còn gia tăng thêm một vài công năng tấn công và theo dõi.
Vinh Tuệ Khanh đề nghị với Phác Cung Doanh, mở một mật thất ở chính điện nội tông môn Thanh Vân Tông, bố trí trong đó thành phòng giám sát của trận pháp. Vinh Tuệ Khanh sẽ đích thân làm một bộ trận pháp mô phỏng cỡ nhỏ của đại trận hộ sơn Thanh Vân Tông, những chỗ then chốt sẽ tương thông với nhau. Sau đó đặt nó trong mật thất, mỗi ngày suốt mười hai canh giờ đều có bốn đệ tử ở đó theo dõi. Như vậy nếu như bên ngoài có chuyện thì bọn họ có thể biết ngay, từ đó mà làm ra phản ứng kịp thời.
Phòng giám sát này cũng có tác dụng giám sát với chỗ mắt trận đại trận hộ sơn.
Bởi lẽ mắt trận rất quan trọng, thông thường chỉ có chính Trận Pháp Sư hoặc là người có thân phận Thiếu tông chủ như Phác Cung Doanh mới có thể đi vào, những người còn lại đều không thể. Chỗ tốt khi làm như vậy chính là có thể phòng ngừa kẻ khác có ý định phá hoại. Đương nhiên cũng có chỗ hại, chính là nếu như Trận Pháp Sư tự mình nổi ý xấu, giống như Kỷ Lương Đống vậy, thế thì không có cách nào ngăn cản kịp thời cả.
Có phòng giám sát trận pháp tồn tại, nếu như Trận Pháp Sư lại muốn dùng trận pháp để mưu tư lợi cũng sẽ bị đệ tử bên trong phòng giám sát phát hiện nhanh chóng.
Đương nhiên, đệ tử ở phòng giám sát sẽ là được luân phiên rút thăm đảm nhiệm từ trong đệ tử nội tông môn Thanh Vân Tông, không cố định là ai, như vậy sẽ tránh cho có kẻ bị Trận Pháp Sư mua chuộc, thông đồng làm bậy.
Vinh Tuệ Khanh đưa ra đề nghị này làm cho Phác Cung Doanh phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Bởi vì trên thực tế, đề nghị này của cô chính là hạn chế quyền hạn và năng lực của Trận Pháp Sư, thế nhưng trên bản chất cũng là thật sự suy nghĩ vì Thanh Vân Tông.
“Ý tưởng của cô rất hay, ta trở về sẽ bàn bạc với Chưởng môn và các vị trưởng lão. Trong mắt của ta, cô đã có thể đảm nhiệm được vị trí Đại Trận Pháp Sư này. Cô đừng lo, ta sẽ đi đốc thúc đám lão già kia sớm bổ nhiệm cô.” Phác Cung Doanh dẫn theo Vinh Tuệ Khanh đáp xuống từ trên phi kiếm, trở về nội tông môn Thanh Vân Tông.
Hơn mười ngày nay, bọn họ vẫn luôn bận rộn trên núi Côn Ngô, không có thời gian rảnh rỗi trở lại nội tông môn.
Cũng may hai người họ một là tu sĩ Trúc Cơ, một là tu sĩ Kim Đan, đã có thể không cần ăn ngũ cốc hoa màu, cũng không cần nghỉ ngơi như người bình thường.
Thế nhưng hơn mười ngày không ngơi không nghỉ mà chữa trị trận pháp, linh lực và tinh thần của Vinh Tuệ Khanh cũng tiêu hao rất nhiều.
Với lời nói của Phác Cung Doanh, Vinh Tuệ Khanh chỉ là cười thản nhiên: “Thuận theo tự nhiên thôi. Nếu như Thanh Vân Tông cảm thấy ta còn chưa xứng làm Đại Trận Pháp Sư thì cũng có thể tìm người thích hợp hơn. Trước khi tìm được Trận Pháp Sư mà các vị công nhận, ta có thể tạm thời kiêm nhiệm một chút, trợ giúp duy trì sự vận chuyển của trận pháp.”
Phác Cung Doanh càng thêm áy náy trong lòng, thế nhưng y cũng không phải là người có năng lực giải quyết dứt điểm chuyện này, đành chỉ nhìn sâu vào mắt cô một chút rồi cáo từ đi.
Vinh Tuệ Khanh quay đầu nhìn vào động phủ của mình.
Nơi này đã không còn là sơn động tạm cư lúc cô vừa rời đi kia nữa, mà đã là động phủ chân chính của cô với tư cách đệ tử nội môn Thanh Vân Tông.
Trên động phủ viết sáu chữ to “Xích Vân Phủ số bảy, Vinh.”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, giơ minh bài trong tay về phía động phủ. Không khí trước cửa động phủ đột nhiên xuất hiện một cơn gợn sóng, như là một trận gió thổi qua mặt hồ. Vinh Tuệ Khanh cất bước tiến vào trong cơn sóng gợn. Hình dáng của cô nháy mắt biến mất trước cửa động phủ.
“Tuệ Khanh đã trở về!” Khẳng Khẳng là người đầu tiên kêu lên, xông ra ngoài phòng.
Vinh Tuệ Khanh đứng ở trước cửa động phủ, nhìn xung quanh một chút.
Động phủ này rất lớn, linh khí cũng rất dồi dào. Phía trước có một gian phòng rộng và trống trải, như là dùng để tiếp khách, xung quanh có bốn cái cửa hình quả trứng, dẫn ra bốn gian phòng khác nhau.
Khẳng Khẳng lao đến từ gian phòng thứ hai, nó leo lên vai Vinh Tuệ Khanh, vui vẻ nói: “Rốt cuộc cô cũng về rồi!”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, chào nó, sau đó hỏi: “Không phải là ta để cho Lang Thất trông cửa hay sao?” Tại sao lại không thấy con chó nào ngồi ở cửa thế nhỉ?
Khẳng Khẳng che miệng cười.
Xích Báo cũng đi ra từ gian phòng kia, cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Chủ nhân đã trở về.” Vừa nói vừa chỉ vào trong phòng: “Lão đại ở trong đó đấy.”
Vinh Tuệ Khanh biết là đang nói về La Thần, mừng rỡ đi vào trong phòng, cất tiếng hỏi: “Thần thúc đã tỉnh lại rồi ư?”
Sắc mặt của Khẳng Khẳng và Xích Báo đều trầm xuống.
Vinh Tuệ Khanh đi vào trong phòng, nhìn thấy La Thần đang mỉm cười, gương mặt thả lỏng, nằm ở trên một cái giường huyền ngọc đặt sát tường, vẫn không nhúc nhích.
“Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Thần thúc vẫn chưa tỉnh lần nào?” Vinh Tuệ Khanh có hơi hoảng loạn, đã hơn mười ngày, chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì?
Vinh Tuệ Khanh chạy như bay đến, thử bắt mạch cho La Thần, cũng may, còn bình thường, cô lại rót linh lực vào, vận chuyển một Đại Chu Thiên trong người La Thần, điều tra linh lực và Kim Đan trong cơ thể y.
Tất cả đều rất bình thường.
Thoạt nhìn dáng vẻ của La Thần chỉ là đang ngủ mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh chán nản ngồi trên giường huyền ngọc, lấy tay che trán hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao mãi vẫn không tỉnh lại? Chẳng lẽ là dùng sai đan dược?”
Khẳng Khẳng và Xích Báo liếc nhìn nhau, châm chước hồi lâu mới nói với Vinh Tuệ Khanh: “... Bọn ta cảm thấy, lão đại là rơi vào trong Quy Tức. Chỉ cần linh khí không ngừng thì không cần phải lo lắng, chỉ là tu vi của lão đại sẽ tạm thời chững lại, dừng ở Kim Đan hậu kỳ.”
Quy Tức?
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”
Theo cô biết, trạng thái Quy Tức xảy ra khi tu sĩ bị thương cực nặng, tình trạng bất ổn mới lâm vào một dạng chữa thương ở mức độ sâu. Thông thường là khi hồn phách bị tổn thương thì phần nhiều sẽ dùng trạng thái Quy Tức để chữa thương.
Thế nhưng từ khi nào mà La Thần bị thương tổn hồn phách?
Vinh Tuệ Khanh cắn răng, linh lực vận chuyển đến huyệt Nê Hoàn, cũng mở ra Thiên Nhãn, nhìn về phía La Thần.
Lúc mở Thiên Nhãn, cô có thể nhìn thấy nguyên hình của yêu thú hoặc là yêu tu, cũng có thể thấy được hồn phách con người.
Mà trong thân thể La Thần, toàn bộ trong suốt sạch sẽ, không nhìn thấy được chỗ linh hồn ở lại.
Vinh Tuệ Khanh trong lòng chìm xuống, linh khí trong cơ thể xông ra bốn phía, đau đến cô phải che ngực cong lưng.
“Tuệ Khanh, cô sao rồi?” Khẳng Khẳng cực kỳ hoảng sợ, đáp lên vai Vinh Tuệ Khanh, vỗ vỗ sau lưng giúp cô.
Vinh Tuệ Khanh khoát tay: “Các ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn yên tĩnh một mình chốc lát.”
Khẳng Khẳng không muốn đi, Xích Báo lại xông đến mang theo Khẳng Khẳng đi ra ngoài.
“Ngươi xách ta đi làm gì?” Khẳng Khẳng đá Xích Báo một cái.
Xích Báo nói nhỏ: “Trạng thái của lão đại quả thực rất kỳ quái. Ngươi không thấy vậy sao?”
Khẳng Khẳng im bặt, lát sau nhỏ giọng nói: “Không phải là không có hồn phách sao?”
Khẳng Khẳng khinh thường nó một tiếng, ngồi vào góc tường, cúi đầu nghịch cái móng vuốt của mình.
Lang Thất hào hứng xông vào từ bên ngoài động phủ, trên mặt đầy vẻ đắc ý: “Tuyết Lang Nữ kia thực là thú vị! Cuối cùng hôm nay nàng ấy cũng đáp lời ta rồi!”
Khẳng Khẳng kinh ngạc ngẩng đầu: “Nàng ta để ý ngươi? Nàng ta nói cái gì?”
Lang Thất chống hông cười to: “Nàng nói với ta, cút!”