“Yêu tu? Nơi ở của yêu tu gì cơ?” Ngụy Nam Tâm cau mày.
Cái cô nàng Bách Hủy này dường như thực sự có chút lai lịch.
Đầu tiên là biết bản thân có kính Lưu Quang, sau đó lại biết đến ngôi thành trong thành Vĩnh Chương.
Rốt cuộc thì làm sao cô ta biết được?
Khi Bách Hủy nhắc đến tấm kính3Lưu Quang lần đầu vào hai tháng trước, Ngụy Nam Tâm liền chú ý đến cô ta, cố ý để cô ta và Đại Ngưu ở nhà trọ Vinh Thăng dưới tầm mắt của mình. Một bên dùng chút ít ân huệ thăm dò, một bên theo dõi, đồng thời sai người đi điều tra lai lịch của cô ta.
Lai lịch1của Bách Hủy bị ông ta đào lên một cách dễ dàng.
Thì ra cô ta là con gái của một gia đình nghèo gần thành Vĩnh Chương, bởi vì người nhà muốn bán cô ta nên cô ta mới bỏ trốn khỏi nhà.
Sau biến cố ở Dốc Lạc Thần, cô ta gặp Đại Ngưu, sau đó đi theo Đại Ngưu như3hình với bóng.
Trong khoảng thời gian từ lúc cô ta trốn khỏi nhà rồi cùng Đại Ngưu tương ngộ, có một khoảng thời gian trống.
Trong thời gian đó rốt cuộc cô ta đã đi đâu?
Bách Hủy thấy bộ dạng thờ ơ của Ngụy Nam Tâm thì đến gần, thấp giọng nói: “Chẳng phải đại nhân nói đó là một nữ yêu3tu tám, chín tuổi sao? Một nữ yêu tu có tài năng tuyệt đỉnh, cho dù tiến vào Trúc Cơ thất bại, cũng là một đại hỉ sự rất đáng hài lòng. Đại nhân có muốn đi chúc mừng một chuyến không?”
Ngụy Nam Tâm giơ tay lên sờ mũi, “ừm” một tiếng chứ không tỏ rõ ý kiến.
Bách Hủy vô cùng9thất vọng, nhưng cũng sợ bản thân nói nhiều sai nhiều, đành phải dừng lại.
Người trên sảnh lớn càng lúc càng đông.
Ngụy Nam Tâm cảm thấy rất buồn phiền, đứng dậy nói: “Mọi người không phải lo lắng, chẳng qua chỉ là yêu tu mà thôi, không đáng để sợ hãi. Trước hết mọi người hãy quay về đi, chuyện ở đây cũng sắp có lời giải đáp, có thể về được rồi.”
Vì chuyện tàn dư của Ma giới, ba đại môn phái đã sai những đệ tử khôn ngoan tài cán trong môn phái đến, với ý đồ kiếm lấy một chút lợi ích.
Nhưng nhiều người như thế này đã đợi mấy tháng ở thành Vĩnh Chương rồi, đến hình bóng tàn dư Ma giới còn không tìm thấy, thật sự có chút khiến người ta ái ngại.
“Vương gia đã nói như thế, lẽ nào là có mục tiêu rồi?”
Tinh thần mọi người đều chấn động.
Ngụy Nam Tâm ngẩng đầu lên, chậm rãi quan sát gương mặt của những người có mặt tại sảnh lớn.
“Tự ta có kế hoạch. Tất cả lui ra đi.” Ngụy Nam Tâm phẩy tay, đứng dậy rời đi.
Mọi người trong sảnh lớn thấy người dẫn đầu đã đi, đành phân tán tứ phía.
Từ sảnh lớn quay trở về phòng, Ngụy Nam Tâm gọi người đưa tin đến thành yêu tu lúc đầu hỏi: “Ô Lão Tam ở phố Hồ Lô nói thế nào?”
Người đưa tin ấy suy nghĩ rồi nói: “Lão ấy đã giúp tìm rồi, còn dán cả cáo thị nữa nhưng vẫn không tìm thấy. Cả người bình thường còn không vào phố Hồ Lô được, lẽ nào đại nhân lại nghi ngờ tàn dư Ma giới ở phố Hồ Lô sao?”
Ngụy Nam Tâm do dự không nói. Những lời của Bách Hủy thật ra vô cùng có lý. Các dấu vết khác nhau cho thấy tàn dư Ma giới vẫn còn ở trong thành Vĩnh Chương, nhưng bọn họ đã lục soát lâu như vậy rồi, đầu đường xó chợ thành Vĩnh Chương đều đã đào tới ba tầng đất nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của yêu nhân Ma giới. Lẽ nào đã đến trốn ở phố Hồ Lô rồi?
Yêu tu ở phố Hồ Lô thật sự có gan lớn như vậy, dám cấu kết với Ma giới sao?
Ngụy Nam Tâm lấy việc công làm việc tư, dùng chân dung của Vinh Tuệ Khanh làm tàn dư Ma giới, dán khắp nơi trong thành Vĩnh Chương, đồng thời cũng mang một bức đến phố Hồ Lô để tìm kiếm. Trong thâm tâm của mình, ông ta không tin Vinh Tuệ Khanh là tàn dư Ma giới mà vẫn cho rằng tàn dư Ma giới là một kẻ khác.
Chỉ khi cố ý dùng Vinh Tuệ Khanh che đậy mục tiêu phía trước mới có thể phát động người truy tìm tung tích của cô bé. Cùng lúc đó ông ta bí mật đích thân xuất mã, đi dò xét tin tức của tàn dư Ma giới thực sự, mới có thể làm ít mà công nhiều.
Ông ta lên kế hoạch rất tốt, nhưng sự tình lại không tiến triển theo kế hoạch ấy.
Cả hai đều rơi vào vô vọng.
Không tìm thấy Vinh Tuệ Khanh, tàn dư Ma giới cũng không một dấu vết.
“Lần trước ngươi vào phố Hồ Lô bằng cách nào?” Ngụy Nam Tâm quay đầu hỏi người đã đưa tin ở phố Hồ Lô. Ông ta biết phố Hồ Lô có kết giới và trận pháp, chuyên môn cách li Nhân giới, tu sĩ ở Nhân giới bình thường không thể vào được.
Người kia bẩm báo: “Trước đây đám tu sĩ Nhân giới chúng ta không thể vào được phố Hồ Lô, nhưng một trăm năm gần đây trận pháp của phố Hồ Lô xuất hiện kẽ hở, kết giới cũng ngày càng mỏng đi. Chỉ cần yêu tu ở đó giúp đỡ, tu sĩ Nhân giới chúng ta có thể vào đó được rồi. Nhưng trước mắt mà nói, một lần chỉ vào được một người, nếu nhiều hơn sẽ kích động trận pháp tấn công, người khác lẫn bản thân đều sẽ bị thương.”
Cũng có nghĩa là trận pháp của phố Hồ Lô xuất hiện sơ hở, nên tu sĩ Nhân giới có thể lợi dụng thiếu sót này.
Ngụy Nam Tâm gật gật đầu: “Chuyển lời cho ta, ta muốn đến phố Hồ Lô một chuyến, gọi Ô Lão Tam đến đón ta.”
Người kia biết Ngụy Nam Tâm là tu sĩ Kim Đan, sư môn lớn mạnh không tài nào sánh được, lo ông ta gặp phải chướng ngại bèn vội hỏi: “Đại nhân có dặn dò gì thì hãy để kẻ thấp bé hơn làm, thế nào ạ?”
Ngụy Nam Tâm trừng mắt nhìn gã: “Ta làm chuyện gì lẽ nào còn phải nghe ngươi căn dặn à?!”
Người kia không dám tranh cãi nữa, vội đi truyền tin cho Ô Lão Tam.
Ô Lão Tam nhận được tin tức bên ngoài, cười hì hì rồi lập tức hồi âm: “Không được, trận pháp và kết giới của phố Hồ Lô chúng ta hiện tại đã được phục hồi, hoàn hảo như trước. Tu sĩ Nhân giới không thể vào được nữa rồi. Ngươi có việc gì, ta xuất hiện gặp ngươi là được.”
Người kia nhận được hồi âm của Ô Lão Tam, hết sức bối rối. Lòng thầm mắng Ô Lão Tam mấy câu “không biết phải trái”, cho rằng lão cố ý làm giá, sau đó bèn mang lời hồi âm đến gặp Ngụy Nam Tâm.
“Đại nhân, tên điểu nhân Ô Lão Tam kia giọng điệu xảo quyệt, bảo kết giới và trận pháp ở phố Hồ Lô của bọn họ đã được tu sửa rồi, hiện tại người không thể vào được nữa.” Người kia vô cùng giận dữ mang hồi âm của Ô Lão Tam đến.
Ngụy Nam Tâm nghe thấy thế liền khịt mũi nói: “Muốn nói dối cũng không tìm được một cái cớ hay nữa. Trận pháp và kết giới của phố Hồ Lô, yêu tu muốn sửa là sửa sao? Ngay cả Trận Pháp Sư lợi hại nhất nước Đại Sở của Vạn Càn Quán chúng ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn trận pháp của phố Hồ Lô, đến Đông Tây Nam Bắc cũng không phân định được. Trận pháp của phố Hồ Lô nếu có thể sửa chữa, ta xem bọn yêu tu kia cũng là sắp nghịch thiên rồi!”
Những người tinh thông trận pháp đều là người thường không có tu vi.
Tu sĩ ở Nhân giới cũng có người hiểu trận pháp, nhưng chỉ hiểu sơ sài mà thôi. Do trận pháp là một pháp môn vô cùng cao thâm, nếu tiến hành nghiên cứu chắc chắn sẽ khiến người ta hoàn toàn chìm đắm vào đó. Đối với tu sĩ mà nói là điều không hề tốt. Tu sĩ tu hành đều nghiên cứu và học tự nhiên, hướng về đạo trời. Chìm quá sâu vào con đường trận pháp sẽ đi càng lúc càng sâu vào con đường kì kĩ dâm xảo1, cuối cùng sẽ làm tổn hại đến tấm lòng học đạo, không có lợi cho người tu hành.
1 Kì kĩ dâm xảo: quá tinh xảo, khéo léo, khiến người khác say mê, nhưng tài nghệ và sản phẩm đều không có ích.
Những người chính thức bước vào tu luyện đều phải trải qua giai đoạn này, càng đạt đến tầng cao hơn càng dễ động chạm đến “tri kiến chướng”2. Cho nên càng đến tầng cao bọn họ càng quay ngược về ban đầu. Hận không thể quay trở về trạng thái bẩm sinh vô tri vô giác của trẻ nhỏ, như vậy mới có thể đi thêm bước nữa trên con đường truy đuổi đại đạo.
2 Tri kiến chướng: chướng ngại hiểu biết.
Do đó tu sĩ ở Nhân giới đa phần không hiểu trận pháp, không phải họ không có cách để học, mà bọn họ vì không muốn ảnh hưởng đến việc tu hành ngày sau, tự động bỏ qua cơ hội học tập.
Rất nhiều Luyện Đan Sư cũng như thế. Tu sĩ cấp cao nhất trong các Luyện Đan Sư chẳng qua cũng chỉ là Trúc Cơ. Những tu sĩ còn chìm đắm cả đời trên con đường luyện đan thì cả đời cũng đừng mơ thăng cấp.
Bởi vì đan đạo và trận pháp là như nhau, rộng rãi uyên thâm. Một người dồn hết tinh lực cả đời cũng chưa chắc đã học được một phần bề nổi.
Nếu như mê đắm luyện đan, tu vi của tu sĩ này về cơ bản sẽ bị trì trệ.
Ông trời rất công bằng, sẽ không lấy hết của ai cái gì, cũng sẽ không để quá nhiều cái tốt đẹp tập trung vào một người, luôn luôn có ban cho và có lấy lại.
Tu hành và làm người cũng như vậy, từng giờ từng khắc đều phải đối mặt với lựa chọn.
Ngươi chọn thanh tâm quả dục, tương lai đắc đạo sẽ phi thăng lên chín tầng trời. Hoặc là chọn làm điều chính mình thích, cho dù là trận pháp hay luyện đan, dùng tinh lực cả một đời trở thành đại sư trận pháp hoặc đan đạo, từ bỏ cơ hội nâng cao tu vi.
Đối với tu sĩ ở Đông Đại Lục mà nói, luyện đan dựa vào lô đỉnh, luyện khí dựa vào tư chất, trận pháp dựa vào trí tuệ. Còn phù đạo dựa vào tu vi, là thứ mà người tu sĩ chân chính mong muốn tu luyện nhất, cũng có thể là tu luyện thần thông, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến tu vi. Có điều những người tu chân mà tinh thông phù đạo thì lại rất ít. Do phù đạo ngoài việc có yêu cầu cao với tu vi ra lại còn đòi hỏi các loại kĩ năng khác. Ngoài thiên phú dị bẩm, người bình thường nếu muốn luyện thì chỉ có thể mò mẫm cơ bản. Cho nên bùa chú có thể tự phát huy công hiệu là vô giá.
Nghề luyện khí bởi vì có kiếm tu, nên cũng biến thành bản sự số một mà rất nhiều tu sĩ có thể luyện tập. Nhưng Luyện Khí Đại Sư, Luyện Đan Sư và Trận Pháp Sư chân chính đều như nhau, đều là tu vi không cao hoặc là người thường không có tu vi.
Mà yêu tu thì càng không cần phải nói nữa.
Vạn năm trước, vị tổ tiên đã phi thăng của Mão gia thiết lập ra trận pháp và kết giới này, nghe nói vốn là do một tu sĩ ở Nhân giới giúp ông kiến thiết chứ không phải công lao của một mình ông.
Tên Ô Lão Tam này lại có thể nói trận pháp và kết giới ở phố Hồ Lô đã được sửa, thật đúng là vô liêm sỉ, vô sỉ không thể chịu được.
Sắc mặt Ngụy Nam Tâm trầm xuống, cười nhạt: “Ta muốn diện kiến một chút xem, trận pháp của phố Hồ Lô rốt cuộc lợi hại đến mức nào!”
…
Tại sân sau của Mão gia ở phố Hồ Lô, Vinh Tuệ Khanh mất hết sức lực nằm ngất trên mặt đất.
Sau khi linh lực rời khỏi thân thể, tu vi của cô bé nhanh chóng hạ thấp. Từ tầng hai Húc Nhật Quyết trở lại tầng một, đồng thời từ Luyện Khí kỳ viên mãn trở lại trạng thái Luyện Khí tầng một. Điều yên tâm duy nhất là Lôi linh căn của cô bé đã cải trang thành công thành Hỏa linh căn, coi như lần chịu khổ này cũng không uổng.
Mão Quang thả thần thức ra, nhanh chóng kiểm tra thử tình hình của Vinh Tuệ Khanh.
Tu vi hạ xuống, nhưng phần thức hải mở rộng vẫn được bảo toàn, kinh mạch trong thân thể cũng mở ra rất nhanh, tử khí tràn ngập đan điền. Ánh sáng màu ô liu vàng kim cũng chính là Đế Lưu Tương, đã được luyện hóa một ít.
Tựu chung thì được vẫn nhiều hơn mất. Không tồi, không tồi.
Mão Quang cong cong khóe môi, tay phải vẫy nhẹ, một luồng linh lực thoát ra khỏi tay, đỡ Vinh Tuệ Khanh từ dưới đất lên rồi đưa cô bé vào trong phòng.
Đại nương mập đích thân đến chăm sóc cô.
Vinh Tuệ Khanh từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường mà không phải ở hậu viện Mão gia. Trái tim cô đập mạnh hồi lâu mới hỏi đại nương mập: “Mão đại nương, cháu bị sao thế ạ?” Thử vận hành Húc Nhật Quyết trong cơ thể thì phát hiện Húc Nhật Quyết của bản thân chỉ còn là tầng thứ nhất, Luyện Khí cũng chỉ là tầng thứ nhất, cô không tránh khỏi thất vọng.
Đại nương mập an ủi cô: “Không nên quá tham lam. Hôm nay là lần đầu cháu hấp thu ánh nắng mà đã có thể đột phá Húc Nhật Quyết tầng đầu tiên, như vậy là giỏi lắm rồi. Cho dù sau đó tu vi có hạ xuống cũng là hiện tượng bình thường. Cháu gắng củng cố cho tốt, sau này có đột phá cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Đại nương mập nghe tiếng Mão Quang ho khan bên ngoài phòng, cũng có chút khó xử mà nói với Vinh Tuệ Khanh: “Vinh cô nương, ta có chuyện này muốn cầu cháu.”