Bổ Thiên Ký

Chương 60: Chuẩn bị chiến tranh



Vinh Tuệ Khanh là một người có lòng nhiệt thành, lại được Mão gia dốc hết tâm sức giúp đỡ, truyền cho cô công pháp mà nhà họ trước giờ chưa từng truyền cho người ngoài. Nên cô sớm đã dự tính phải báo đáp bọn họ.

“Mão đại nương, người có chuyện muốn nói thì không cần thêm từ ‘Xin’ khách sáo như vậy đâu ạ.” Vinh Tuệ Khanh cười3híp mắt nói.

Gương mặt Mão đại nương đỏ lên.

Sự thẳng thắn, thành khẩn của Vinh Tuệ Khanh khiến Mão đại nương không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Mão gia nhà họ trước giờ đều rất khinh thường những tên ngụy quân tử giúp đỡ người ta xong đòi báo đáp. Nhưng chuyện mà họ làm bây giờ, có gì khác biệt với việc giúp đỡ người ta xong1lại đòi họ báo đáp đâu? Gương mặt bà nóng bừng, chẳng qua là nghĩ đến sự an nguy của con trai nhà mình, bà nghiến răng cố nhịn xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Vinh cô nương, chuyện là thế này. Ông nhà ta rất thích xem bói, ông ấy từng xem một quẻ cho Tam Lang nhà ta. Xem được năm nay nó sẽ gặp một kiếp…”

Mão đại nương3không hiểu chuyện bói toán, nên nói năng hơi lộn xộn.

Mão Quang ở ngoài nghe vậy thì lông mày lại càng nhíu chặt hơn, nhịn không được nói: “Vinh cô nương, vẫn là để Mão mỗ tự nói thì hơn.”

Gương mặt tròn trắng trẻo mập mạp của Mão đại nương đã đỏ thành một trái táo lớn.

Vinh Tuệ Khanh ngẩn người một cái, mới biết là Mão Quang vẫn luôn3ở bên ngoài chú ý lắng nghe, liền nói: “Mão đại thúc, mời vào ạ.”

Mão Quang bước vào, ngồi bên cạnh Mão đại nương, nói thẳng vào vấn đề: “Vinh cô nương, ta nghe Y Y nói là cháu cũng biết xem bói.” Nói xong ông lại cười khổ: “Không giấu gì Vinh cô nương, Mão mỗ cũng hiểu biết sơ sơ một chút, biết rằng người thông hiểu dịch9không bói toán. Nhưng sự việc đã đến nước này, lại liên quan đến sự an nguy của Tam Lang. Những người thân làm cha mẹ như chúng ta cũng không thể bình tĩnh thêm được nữa.”

Vinh Tuệ Khanh vội nói: “Mão đại thúc nặng lời rồi. Hà tất phải để tâm người ta nói ra sao? Thật ra cái câu ‘Người thông hiểu dịch không bói toán’, từ nhỏ dù cháu không nói ra nhưng luôn thấy là sai. Thúc nói xem, nếu thật sự không để người dùng dịch thuật xem bói, thì tại sao lúc đầu lại có nhiều phương pháp dùng dịch thuật xem bói được truyền lại? Trời sinh vạn vật, chỉ cần có tác dụng thì coi như có giá trị. Bất kể là dùng để xem bói hay dùng để chỉ đường, chỉ cần có tác dụng, thì chúng ta cứ tự nhiên mà dùng.” Ngưng một lúc, gương mặt Vinh Tuệ Khanh lộ ra thần sắc kỳ quái, cười hì hì nói: “Dù là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo giỏi rồi, đúng không ạ?”

Mão Quang và đại nương mập bị lời nói của Vinh Tuệ Khanh làm cho ho sặc sụa.

Vinh Tuệ Khanh nhớ lại thân phận yêu tu của họ, thì đột nhiên tỉnh ngộ là bản thân mình đã lỡ lời. Cô vội ho lên một tiếng rồi hỏi: “Mão đại thúc nói đi ạ, quẻ đó của thúc rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mão Quang lôi ba tấm mai rùa ra, bày thành hai quẻ nói: “Lần trước, trong lòng ta có linh cảm nên gieo một quẻ cho Tam Lang, thì được hai quẻ này. Ta chỉ có chút kiến thức nông cạn về dịch thuật, chỉ biết rằng quẻ này không phải là chuyện tốt, chính là một kiếp nạn trong cuộc đời của Tam Lang. Vinh cô nương có thể giúp Mão mỗ xem xem kiếp nạn này rốt cuộc là ứng ở đâu không?”

Vinh Tuệ Khanh chăm chú nhìn qua đó.

Chỉ thấy quẻ Tượng của ba tấm mai rùa hiện ra Đoái dưới Tốn trên, chính là quẻ thứ sáu mươi mốt, quẻ “Trung Phu”.

Hàng lông mày của Vinh Tuệ Khanh nhíu chặt lại: “Hào vị ở đâu ạ?”

Mỗi quẻ đều có sáu hào vị. Lúc xem bói, hai người coi như là đạt được quẻ tượng giống nhau, nếu hào vị không giống thì kết quả của hai người cũng sẽ không giống nhau.

Mão Quang cũng nhíu chặt hàng lông mày lại nói: “Đáng tiếc là hào vị không tốt, là thượng cửu.”

Hào thượng cửu của quẻ Trung Phu, hào trên cùng dương, tiếng gà lên tận trời, dù có chính đáng cũng là xấu.

Vốn dĩ quẻ Trung Phu cũng có thể coi là một quẻ tốt, điều dữ duy nhất của nó chỉ có cái hào vị thượng cửu này.

Nếu là quẻ này, thì chuyến đi xa lần này của Tam Lang, thật sự lành ít dữ nhiều.

“Mão đại thúc gieo que này lúc nào ạ?” Vinh Tuệ Khanh xem quẻ rồi hỏi.

Mão quang trả lời: “… Rất lâu trước đây rồi.”

“Rất lâu trước đây rồi ạ?” Vinh Tuệ Khanh cảm thấy kỳ quái, lại thở dài nói: “Nếu như là gieo quẻ này từ rất lâu về trước, thì với tình hình của hiện tại hẳn sẽ có sự chênh lệch.”

Mão Quang có chút hổ thẹn nói: “Hy vọng là vậy. Nhưng mấy ngày nay ta càng nghĩ càng lo sợ, thường xuyên đứng ngồi không yên.”

Vinh Tuệ Khanh lần mò ba tấm mai rùa của mình từ dưới gối ra nói: “Mão đại thúc, cháu gieo cho Tam Lang một quẻ, thế nào ạ?”

“Ta cầu còn không được!” Mão Quang vui mừng, đứng dậy lạy Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh tránh sang bên cạnh, né hành lễ của Mão Quang. Cô vuốt ve tấm mai rùa một lúc lâu rồi chuyển lên tay của Mão Quang nói: “Mão đại thúc tung hai lần xem sao.”

Mão Quang vừa nhìn thấy ba tấm mai rùa đó thì trái tim bỗng nhảy lên điên cuồng.

Mão đại nương nói không sai. Ba tấm mai rùa trong tay Vinh Tuệ Khanh mới thật sự là bảo vật. Nếu phải so sánh với ba tấm mai rùa của Long Chưởng môn Thái Hoa Sơn, thì tấm mai rùa của Long Chưởng môn Thái Hoa Sơn chỉ là cái vỏ trên thân vương bát mới chào đời. Còn ba tấm mai rùa mà Vinh Tuệ Khanh đưa cho ông này mới là tinh hoa trên lưng của thần rùa vạn năm.

Đôi tay cầm tấm mai rùa của Mão Quang đều run cả lên.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười nói: “Mão đại thúc mau tung đi ạ. Chỉ là tấm mai rùa mà thôi, là công cụ để xem bói, thật ra đều như nhau cả.”

Mão Quang trấn tĩnh lại, cười cười rồi thuận tay tung hai lần.

Lần này, Khảm dưới Khôn trên, là quẻ thứ chín, quẻ Sư.

Quẻ Sư là quẻ liên quan đến binh đao trận mạc. Khảm là nước, ý chỉ sự nguy hiểm. Khôn là đất, tượng trưng cho sự thuận lợi. Chiến sự nguy hiểm đáng sợ, thánh nhân có gặp khó khăn. Nhưng có khôn vị bảo vệ, thì dù có bị đe dọa thì cũng có thể thuận lợi giải quyết mâu thuẫn mà không bị cản trở. Thuận theo tình thế, làm việc có nguyên do chính đáng sẽ chuyển dữ hóa lành.

Cũng được, không tính là quá xấu.

Vinh Tuệ Khanh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cười nói với đại nương mập đang tha thiết nhìn cô: “Mão đại nương không cần phải lo lắng nữa. Lần này Mão Tam ca quả thực có chút nguy hiểm nhưng không phải là chuyện lớn gì, đến lúc đó mọi người cùng nhau nghĩ cách.”

Mão Quang nghe ra ý tứ có chút tránh nặng tìm nhẹ của Vinh Tuệ Khanh.

Nhưng đại nương mập lại vuốt ngực, mặt mày rạng rỡ nói: “Dọa chết ta rồi. Nhưng Vinh cô nương nói như vậy, thì ta cũng yên tâm. Y Y ta rất tin tưởng vào bản lĩnh của Vinh cô nương.”

Vinh Tuệ Khanh hé miệng cười rồi tiễn đại nương mập và Mão Quang rời đi.

Vào lúc đêm khuya vắng lặng, Mão Quang lại quay lại, nhỏ giọng gọi bên ngoài cửa phòng của Vinh Tuệ Khanh: “Vinh cô nương, Mão mỗ có thể vào được chứ?”

Vinh Tuệ Khanh vẫn chưa ngủ, chính vì đang đợi Mão Quang tới.

Vừa rồi cô nói như vậy là để an ủi đại nương mập. Có một vài chuyện, cô nói với Mão Quang là tốt nhất.

“Mão đại thúc, mời vào. Cửa không khoá ạ.” Vinh Tuệ Khanh khoác thêm áo rồi ngồi ngay ngắn bên mép giường.

Mão Quang bước vào chắp tay với Vinh Tuệ Khanh nói: “Xin Vinh cô nương nói nốt cho ta nghe những chuyện mà cháu đã biết, nhưng chưa nói lúc nãy.”

Ánh mắt của Vinh Tuệ Khanh tỏ ý mời Mão Quang ngồi xuống, rồi nói: “Từ quẻ tượng có thể thấy, sự phiền hà lần này của Mão Tam ca dù không thể nói sẽ ảnh hướng đến tính mạng, nhưng cũng không hề nhỏ. Mão đại thúc tốt nhất hãy sớm chuẩn bị, cố gắng điều động các trợ thủ nhiều nhất có thể. Nếu không sợ rằng sẽ không kịp mất.”

Mão Quang chau mày nói: “Thật sự phải động đến binh đao lợi hại như vậy sao?”

Vinh Tuệ Khanh không biết nên trả lời như thế nào. Dù cô tinh thông dịch thuật nhưng thực chất với chuyện xem bói này, thì kinh nghiệm của cô không nhiều.

Để tính toán không sai sót, thì cũng cần có thời gian và tích lũy kinh nghiệm. Cô vẫn không dám nói là mình đã đến bước đó.

“Tấm mai rùa đã chỉ ra phương hướng như vậy, thì chi bằng chúng ta chuẩn bị thật tốt trước để tránh tai hoạ. Dù coi như là chúng ta lo nghĩ quá nhiều, thì đến lúc chuyện ập lên đầu cũng không bị luống cuống tay chân.” Vinh Tuệ Khanh hàm súc khuyên nhủ.

Mão Quang suy nghĩ, dẫu sao cũng là con trai của mình, vẫn không thể yên tâm được. Ông liền hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Rốt cuộc là phải chuẩn bị đến mức độ nào?”

Đã là quẻ “Sư”, thì vấn đề của lần này thật sự không nhỏ. Đối phương đến với khí thế to lớn, thậm chí còn có tai hoạ binh đao.

“Đương nhiên là càng lớn càng tốt. Nếu như có thể kêu gọi những người có bản lãnh cao cường trước thì hay quá.” Vinh Tuệ Khanh không biết yêu tu của phố Hồ Lô có qua lại với yêu tu của các nơi khác hay không. Tu sĩ Nhân giới không thiếu các nhân sĩ có đại thần thông, yêu tu chắc cũng như vậy.

Đại yêu quái đương nhiên lợi hại hơn tiểu yêu quái.

Mão Quang chau mày, bước ra khỏi phòng của Vinh Tuệ Khanh.

Ngày hôm sau, Mão Quang gửi một bức thư gấp đến nơi mà các vị đại thần thông ở, trong khu cư trú lớn nhất của yêu tu. Nói rằng phố Hồ Lô gặp khó khăn, nhờ bọn họ phái người đến chi viện.

Lúc giữa trưa, Vinh Tuệ Khanh như thường lệ ra hậu viện tu hành Húc Nhật Quyết.

Sau một canh giờ, cô đã tập luyện tầng thứ nhất Húc Nhật Quyết được vài lần, nhất định phải luyện tốt tầng cơ bản thứ nhất này.

Mão Quang đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng lại chỉ dẫn vài điều cho cô.

Lợi ích Vinh Tuệ Khanh nhận được không hề nhỏ.

Để bày tỏ lòng cảm kích của mình, Vinh Tuệ Khanh có qua có lại, quyết định truyền dịch truyện cho Mão Quang.

Mão Quang vui mừng tới mức suýt phát điên, hận không thể hành lễ bái sư với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh đương nhiên không thể làm sư phụ của Mão Quang, kiên quyết từ chối nói: “Mão đại thúc như vậy là coi cháu như người ngoài rồi. Mọi người đã có thể dốc hết sức truyền thụ Húc Nhật Quyết cho cháu, thì sao cháu có thể giữ làm của riêng được ạ.”

Gương mặt kích động của Mão Quang đỏ bừng, một người luôn trầm ổn như ông cũng không thể trấn tĩnh lại được nói: “Vinh cô nương, cháu không biết. Đối với tu sĩ Nhân giới các cháu mà nói thì dịch thuật chính là một vật báu cần cất giấu kỹ. Đừng nói đến yêu tu, đến tu sĩ Nhân giới cũng có rất ít người hiểu được tất cả nội dung của dịch truyện.”

Cách thức dùng dịch thuật xem bói không phải là bí mật, người bình thường muốn học thì đều có thể học được.

Cái được coi là bí mật thực sự chính là dịch truyện, cũng chính là chú giải của sáu mươi tư quẻ.

Không có dịch truyện thì dù có thể xem bói, nhưng cũng không thể hiểu được hàm ý của quẻ tượng.

Một vài thứ mà Mão Quang lén học đó, căn bản là tới cánh cửa cũng chưa sờ đến.

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Chín tầng khẩu quyết Húc Nhật Quyết của nhà Mão đại thúc đều truyền cho cháu cả rồi, nên cháu chẳng qua cũng là mượn hoa hiến phật mà thôi. Hơn nữa, lúc ông nội cháu còn sống, chưa từng nói là không thể truyền dịch thuật cho người khác.”

Đương nhiên là ông nội Vinh cũng chưa từng nói là có thể truyền cho người khác.

Nhưng theo Vinh Tuệ Khanh thấy thì chưa nói là không cho phép, thì chính là cho phép rồi.

Những việc không thể làm, ông nội Vinh đã dặn dò cô rất nhiều lần rồi.

Những cái khác không nói tới thì là có thể làm được.

Mão Quang cảm kích sự phóng khoáng của Vinh Tuệ Khanh, nên cũng đối xử thành thật với cô. Ông giảng cho cô rất nhiều chuyện mà ông biết về Yêu giới nhân gian.

“… Sáng Thế đại thần loại bỏ Hỗn Độn, khai thiên lập địa. Lưu lại ba linh căn giữa đất trời, một cái là linh căn Bồ Đề, một cái là linh căn Nhân Sâm còn một cái nữa chính là linh căn Hồ Lô. Linh căn Hồ Lô sau này mọc thành cây hồ lô tại phía Tây núi Côn Luân, kết được bảy trái hồ lô. Bốn trái hồ lô trong số đó được thượng tiên luyện thành pháp khí, ba quả còn lại thì bị rơi xuống hạ giới rồi bị yêu tu chúng ta giành được. Ba nơi ẩn trú lớn của yêu tu tại Nhân giới, chia nhau xây dựng trên ba quả hồ lô đó. Nếu không thì linh khí trận pháp không ngừng sinh trưởng kia, không lấy ở đâu ra được…

Mão Quang đưa Vinh Tuệ Khanh đi lại khắp nơi trong phố Hồ Lô, rồi kể cho cô nghe về căn nguyên của phố Hồ Lô: “Năm đó, tổ tiên của Mão gia chúng ta đã tìm thấy chỗ của ba quả hồ lô, vốn định lấy đi để luyện hóa. Sau này bị một nữ tu Nhân giới ngăn lại. Nữ tu đó phát huy đại thần thông, bày trận pháp, lập kết giới giúp yêu tu lập nên ba nơi định cư tại Nhân giới. Từ đó yêu tu chúng ta mới dần dần phát triển lớn mạnh.”