Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 209: Kém Chút Phạm Cơ Tim



Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Đường Mặc Trầm, Bạch Dữ Trạch hô hấp hỗn loạn, tim cũng đập gấp rút, kém chút phạm cơ tim.

"Cậu ... nhà cậu ?!"

Chẳng lẽ. . .

Đây là đứa bé mà hắn nhận nuôi, nghe nói đã bị đuổi ra khỏi Đường Cung, khi nào lại bị đưa đến căn cứ huấn luyện đặc biệt?

Con ngươi Đường Mặc Trầm co lại, đôi mắt đen nhìn tới Bạch Dữ Trạch.

"Bạch Tướng Quân, có gì chỉ giáo?"

Đường Mặc Trầm là người sáng suốt, biết Bùi Vân Khinh chỉ là làm trật khớp tay của Bạch Anh Tư, thật sự ra tay không tàn nhẫn.

Nhưng Bạch Dữ Trạch lại cho rằng Bùi Vân Khinh ra tay quá nặng.

Hiện tại trong mắt Đường Mặc Trầm, ngược lại cảm thấy cô ra tay quá nhẹ.

Nếu là anh ở trên đài, ít nhất phải phế đi một chân của Bạch Anh Tư, để cô ta què một đời, nhớ kỹ bài học này!

Bạch Dữ Trạch nào dám "chỉ giáo" Đường Mặc Trầm, nỗ lực đè nén cơn tức xuống , cố gắng kéo ra một nụ cười.

“Đương nhiên là không có, tôi chỉ hiếu kì. . . muốn hỏi một chút!”

Thấy Bùi Vân Khinh lúc này đã không còn nguy hiểm gì nữa, Đường Mặc Trầm lại bước lên khán đài.

Bạch Anh Tư dám phách lối như vậy, chẳng qua là dựa vào tên tuổi của Bạch Dữ Trạch.

Đường Mặc Trầm khinh thường phân cao thấp với một tiểu nha đầu, muốn đấu thì cũng là đấu với Bạch Dữ Trạch.

Trở lại chỗ ngồi, Đường Mặc Trầm cao lâm nhìn xuống Bạch Dữ Trạch.

Hỏi một chút?

Bùi Vân Khinh là người của anh, hắn chỉ muốn hỏi một chút.

Nếu đổi thành người khác thì sao?

Rõ ràng cháu gái nhà mình có lỗi trước, đầu tiên là ra sát chiêu, tàn nhẫn với đối thủ, ông ta chẳng những không chỉ trích, còn muốn chất vấn đối phương.

Vậy anh liền muốn cùng vị Bạch Tướng Quân này tra hỏi cho tốt, đến cùng là ai sai!

"Vậy thì Đường mỗ mỗ cũng phải hỏi một chút Bạch Tướng Quân, dùng sát chiêu kia, lệnh tôn là muốn luận võ hay là gϊếŧ người? !”

Một câu kia hỏi tới là Bạch Dữ Trạch á khẩu không trả lời được.

Không khí trên khán đài trở nên lúng túng, mọi người có tâm khuyên can, lại chả ai dám lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là Hứa Thế Huân đứng dậy, cười cười đỡ lấy cánh tay Đường Mặc Trầm, lại vỗ vỗ vai anh

“Anh Tư còn nhỏ, chính là nhất thời nóng vội mới ra hạ sách này, lần này liền để Vân Khinh cho nàng một bài học Về chuyện bọn nhỏ, chúng ta người lớn không nên gây hấn, phải không, Mặc Trầm? !

Lúc Đường Mặc Trầm mới nhập ngũ là thủ hạ của Hứa Thế Huân, Hứa Thế Huân lại là người có tầm nhìn rộng, một tay đề bạt anh

Bây giờ Đường Mặc Trầm ngồi ở địa vị cao, đối với lão thủ trưởng này có ơn tri ngộ, đương nhiên cũng là trong lòng cảm kích

Không gọi “Đường bộ trưởng” mà là “Mặc Trầm” , Hứa Thế Huân chính là muốn mượn ân tình trước đó của hai người đem chuyện này hóa giải

Nguyên nhân không gì khác, cũng là không hi vọng Đường Mặc Trầm cùng Bạch Dữ Trạch làm cho quá căng thẳng

Dù sao, Đường Mặc Trầm là người muốn tham gia tranh cử, có quá nhiều kẻ thù cũng không tốt

Lúc này, Bạch Dữ Trạch cũng biết tôn nữ nhà mình chọc tổ ong vò vẽ.

Trước sức ép, cũng chủ động nhận yếu thế

“Đều là ngày thường Bạch mỗ đối với Anh Tư quá mức dung túng, ta hiện tại liền để nàng hướng Bùi tiểu thư xin lỗi!" Nói xong, Bạch Dữ Trạch nháy mắt với thư kí, “Còn không mau đi!”

"Vâng!"

Thư ký đáp ứng một tiếng, bước nhanh đi xuống đài cao.

Hứa Thế Huân đối Đường Mặc Trầm có ơn tri ngộ, phần mặt mũi này không thể không cho, Bạch Dữ Trạch lại chủ động nhún nhường, Đường Mặc Trầm cũng không tiếp tục truy cứu, lúc này hừ lạnh một tiếng, nghiêng người vào chỗ.

Mẹ của Tư Đồ Duệ - Vivien, cười khúc khích,”Tôi nói, nha đầu này là ai, vóc người xinh đẹp, công phu cũng lợi hại, bắn súng còn tuyệt vời hơn nữa Hóa ra là cháu gái của bộ trưởng, quả nhiên là bộ trưởng dạy tốt, chẳng những có bản lĩnh, lại còn khiêm tốn hiểu chuyện! Không giống một số trưởng bối đều dạy hư bọn trẻ!”