Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 210: Một Loạt Thao Tác Phách Lối



Tư Đồ Gia cũng có không ít người nắm giữ những chức vụ quan trọng, thương nghiệp đế quốc càng là trải rộng toàn cầu, căn bản không cần nể mặt Bạch gia, đương nhiên cũng không quan tâm đến tâm trạng Bạch Dữ Trạch.

Đứa con trai kia nhà mình vừa rồi còn cố ý đem Bùi Vân Khinh cho bà nhìn.

Vivien nguyên bản cũng tò mò đứa nhỏ này là con cái nhà ai, bây giờ lại nghe nói là cháu gái Đường gia, tự nhiên cũng nhìn bằng ánh mắt khác.

Không hổ là người trên thương trường, miệng lưỡi cũng vô cùng sắc bén.

Một câu nói kia vừa nâng được Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh lại giẫm được cả Bạch Dữ Trạch và Bạch Anh Tư.

Có người đi trước, đám người cũng rối rít hùa theo.

“Ai nói không phải!”

“Cái này gọi là lương sư xuất cao đồ, nộ trưởng lợi hại như vậy, người được dạy có thể kém sao?”

. . .

Ai sẽ không vuốt mông ngựa?

Ai dám không vuốt mông ngựa?

Bạch Dữ Trạch vừa đau lòng lại uất ức, lại chỉ có thể đem tất cả lửa giận cùng phẫn nộ nuốt xuống bụng.

Cái này gọi là quan to đè chết dân thường.

Huống hồ, Đường Mặc Trầm còn sắp tranh cử tổng thống, chức bộ trưởng này nhất định sẽ bỏ trống.

Một khi Đường Mặc Trầm thuận lợi thượng vị, người quyết định chức vị bộ trưởng kia chính là hắn.

Chức vị kia Bạch Dữ Trạch đã khao khát từ lâu, nên lúc này càng không dám đắc tội Đường Mặc Trầm.

Bên kia sân luận võ.

Tất cả mọi người đều chú ý đến vết thương của Bạch Anh Tư, cũng không để ý phía trên khán đài đang xảy ra chuyện gì.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi xe cứu thương!” Nam huấn luyện viên đội Hai gắt lên.

Chung Linh nguyên bản cũng lo lắng Bạch Anh Tư thực sự xảy ra chuyện, Bùi Vân Khinh sẽ gặp phiền phức, Chung Linh chỉ chú ý tới Bùi Vân Khinh cũng không chú ý tới Đường Mặc Trầm trên khán đài, cho nên phản ứng của Đường Mặc Trầm tự nhiên cũng không biết địa vị của Bùi Vân Khinh lớn hơn cô tưởng rất nhiều, đi tới kiểm tra cánh tay Bạch Anh Tư một chút, xác định chỉ là trật khớp, lúc này mới yên lòng.

Thấy nam huấn luyện viên còn rống lên, tức giận ngắt lời.

“Gọi xe cứu thương cái gì, còn không bị gãy xương!”

Đỡ lấy cánh tay Bạch Anh Tư, siết chặt tay, đẩy mạnh một cái.

Bạch Anh Tư thảm thiết kêu lên một tiếng, khớp bị trật đã trở về vị trí cũ.

Chung Linh buông cánh tay ra, “Chườm đá một chút, một tuần sau liền không có việc gì!”

Xoay người, Chung Linh hướng nhân viên y tế vừa chạy tới.

“Chỉ là trật khớp, không có việc gì!”

Nhân viên y tế kiểm tra cánh tay Bạch Anh Tư một chút, đưa cho cô một túi chườm đá cùng một bình thuốc xịt.

Các học viên đội Hai cũng đỡ cô đứng dậy, giúp cô chườm đá.

Đội Một bên này, mọi người đã đi theo Tư Đồ Duệ lên sàn đấu, đứng cạnh bên Bùi Vân Khinh.

Tư Đồ Duệ chủ động nói: "Đừng sợ, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ lo cho cậu."

“Nếu Bạch gia bắt cô trả tiền, ta sẽ thanh toán tiền thuốc!” Hàn Duy cũng nói.

Hứa Gia cũng đi theo, "Bạch gia nếu dám gây chuyện với cô, cô liền chuyển qua nhà ta. Ta nghĩ cô ta không dám đến nhà ta đòi người đâu?”

“Đúng đấy, đối với Hứa Gia hạ sát chiêu, lại không cho người khác phản kích, làm gì có đạo lý như vậy!”



Những người này kiêu ngạo đã quen, từng người từng người đều một bộ không sợ phiền phức.

Bùi Vân Khinh lấy thực lực nghiền ép Bạch Anh Tư, giúp đội Một đoạt lại cái này thắng lợi.

Nhất là trên đài một loạt thao tác phách lối, đã sớm đem đám người này tâm phục khẩu phục.

Lúc này, đám người kia đều đã coi Bùi Vân Khinh như anh hùng của đội.

Bao quanh cô, giống như chúng tinh phủng nguyệt.

“Được rồi!” Chung Linh nhảy lên võ đài, lại nghe thấy lời nói của mấy thanh niên này, có chút dở khóc dở cười, “Bạch Anh Tư chỉ là trật khớp, không có gì nghiêm trọng.”

Hứa Gia cùng Hàn Duy nghe xong lời này, lập tức xì hơi.

"Vân Khinh, cô làm sao có thể nương tay như thế a, chí ít cũng phải phế một cánh tay chứ!"