Động cơ gầm rú, Tư Đồ Duệ cùng Hàn Duy đều đã đi lái xe tới đây, nghe được Bùi Vân Khinh thanh âm, Tư Đồ Duệ chủ động tiếp lời.
"Vậy liền cuối tuần, ta mời khách!"
"Được, vậy liền cuối tuần, đến lúc đó ta điện thoại cho cô!"
Hứa Gia cười ngồi vào ghế lái phụ trong xe Hàn Duy.
"Cuối tuần ta không nhất định có thời gian. . ."
Bùi Vân Khinh còn muốn cự tuyệt, Tư Đồ Duệ đạp cần ga, tiếng gầm động cơ xe đá át câu nói kia của cô, Hứa Gia vẫy vẫy tay với cô, mấy chiếc xe thể thao nghênh ngang rời đi.
Bùi Vân Khinh bất đắc dĩ nhún nhún vai, quay người ngồi vào ghế lái, nghĩ đến Đường Mặc Trầm nói "từ từ ban thưởng", cô không khỏi một trận run chân.
Từ căn cứ về Đường Cung, trên đường đi âm thầm cầu nguyện, hi vọng bên bộ có công chuyện, Đường Mặc Trầm sẽ muộn trở về, cô đi ngủ sớm trốn thoát một kiếp này.
Chẳng qua, vừa vào phòng khách, liếc mắt liền thấy Đường Mặc Trầm ngồi trên ghế sa lon, đang xem một phần căn kiện trên tay.
Ngày thường anh đều làm việc trong thư phòng, dáng vẻ kia rõ ràng đang chờ cô mà.
Mộng đẹp thất bại, Bùi Vân Khinh chỉ có thể cắn răng đi tới.
"Chú nhỏ, hôm nay về sớm như vậy a?"
Đường Mặc Trầm bỏ văn kiện trên tay xuống nhìn lên, "Lên lầu tắm rửa thay quần áo, ta lập tức xem hết."
Cái này. . . Liền cơm cũng không thể ăn a? !
"Chú nhỏ, em. . ."
"Đừng lãng phí thời gian!"
Bùi Vân Khinh im lặng, tâm không cam tình không nguyện bò lên trên lâu.
Đi vào phòng của mình, đem bao vứt trên mặt đất, cất bước đi đến cửa phòng tắm lại dừng bước lại.
Xem ra, đêm nay "ban thưởng" là trốn không thoát, chỉ có thể nghĩ biện pháp dỗ dành anh, để anh "ban thưởng" ít đi hai lần.
Nghĩ như vậy, Bùi Vân Khinh dứt khoát quay người đi vào phòng ngủ chính, đến phòng tắm tắm rửa xong, sấy khô tóc, trùm khăn tắm đi vào phòng để quần áo.
Nhìn trên giá đỡ quần áo, ngón tay Bùi Vân Khinh lướt qua những cái váy áo xinh đẹp kai, cuối cùng dừng lại bên trên cái váy ngủ màu trắng —— váy ngủ tốt đến mấy, cuối cùng cũng phải bị xé rách, dứt khoát chọn cái này.
. . .
. . .
Phòng khách.
Ôn Tử Khiêm cầm điện thoại trở về, "Bộ trưởng, đều đã chuẩn bọ xong."
Đem văn kiện một trang cuối cùng xem hết, kí lên danh tự, Đường Mặc Trầm đưa văn kiện cho Ôn Tử Khiêm.
"Ngươi đi về trước đi, ngày mai không cần sắp xếp lái xe, ta trực tiếp tới Bộ."
"Được, vậy ta trước hết đi đem tư liệu cuộc họp ngày mai dùng sửa sang một chút."
Đường Mặc Trầm gật gật đầu, Ôn Tử Khiêm cáo từ rời đi, nam nhân nâng cổ tay nhìn xem thời gian, mắt quét tới cầu thang bên cạnh nhìn một chút.
Chỉ là để cô tắm rửa đổi bộ y phục, làm sao lâu như vậy?
Nhẫn nại tính tình lại đợi cô thêm năm phút đồng hồ, vẫn không thấy người xuống, Đường Mặc Trầm nhíu mày đứng dậy, đi đến lầu hai.
Đẩy ra cửa phòng của cô, chỉ thấy ba lô vứt ở đầu giường, nào có thấy bóng dáng của cô?
"Chú nhỏ, em ở chỗ này!"
Thanh âm Bùi Vân Khinh truyền tới từ sau cánh cửa phòng ngủ chính.
Đường Mặc Trầm quay người đi qua, đẩy ra phòng ngủ chính cửa phòng.
Liếc mắt liền thấy Bùi Vân Khinh trên người mặc váy ngủ màu trắng, chân trần đứng ở cuối giường.
Mái tóc dài buông xõa nhẹ trên vai lô ra khuôn mặt nhỏ chưa lớn bằng lòng bàn tay anh.
Bộ váy ngủ kiểu dáng rộng tãi, dây áo buông hờ trên vai, vài sợi tóc ẩn hiện trên xương quai xanh.
Tầng tầng lớp váy, chỉ duy nhất ở eo, anh vẫn có thể thấy rõ vòng eo nhỏ gọn của cô. . .
Đường Mặc Trầm siết chặt hô hấp, trong giọng nói nhiễm lên mấy phần tức giận.
"Ai bảo em mặc đồ ngủ? !"
Là anh nói tắm rửa thay quần áo, liền áo ngủ cũng không thể mặc?
Bùi Vân Khinh bĩu môi, đưa tay cầm lấy dây áo trên vai, đến cùng vẫn là có chút xấu hổ, xoay người quay đưa lưng phía Đường Mặc Trầm, đem hai bên dây áo từ từ kéo ra.