Chỉ là cần nghỉ ngơi một chút, mới có khí lực tiếp nhận anh “Lần thứ hai ban thưởng”.
Vuốt mấy sợi tóc dính mồ hôi ẩm ướt trên má cô một chút, Đường Mặc Trầm nhè nhẹ vỗ bả vai cô.
“Đi tắm rửa, anh giúp em lấy quần áo.”
Nhìn thấy đối phương rộng rãi như vậy, Bùi Vân Khinh lại thấy vui vẻ, lại gần anh hôn một cái, bò dậy chạy vào trong phòng tắm.
Tắm xong, trùm khăn tắm bước ra ngoài, Đường Mặc Trầm đã giúp cô chọn lấy một bộ váy lễ phục màu đỏ.
Nhìn đến bộ lễ phục trên tay anh, Bùi Vân Khinh hơi kinh ngạc.
Chỉ ở nhà ăn một bữa cơm, cần phải long trọng như vậy sao?
ĐƯợc rồi, dù sao chỉ cần anh vui vẻ, để cô mặc gì cô liền mặc!
“Cảm ơn chú nhỏ, vậy em về phòng mình thay đồ, tí nữa gặp dưới lầu!”
Bùi Vân Khinh tiếp nhận lễ phục, quay trở lại phòng mình.
Sấy khô mái tóc, thay xong lễ phục đi ra, Đường Mặc Trầm cũng từ gian phòng đối diện đi tới.
Đường Mặc Trầm tắm rửa xong, trên người một thân âu phục, không nói đến tay áo, trên túi trái âu phục còn có một chiếc khăn tay trang trí cùng màu với bộ lễ phục của cô.