Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 230: Năm Năm Tẩy Trắng Bị Hủy Trong Năm Tiếng



Đới Anne lúc này đã sớm hoảng loạn, gọi điện thoại cầu cứu vài lần.

Một đám nam nhân ngày thường đối với cô dỗ ngon dỗ ngọt, bây giờ lại từng người từng người phủi mông không nhận.

Tốt thì nói qua loa hai ba câu, không thì trực tiếp tắt điện thoại của cô ta.

Bất lực, Đới Anne đành phải cùng trợ lý vội vẫ rời khỏi phòng thay đồ.

Nào nghĩ tới, phía bên ngoài đã đông nghịt phóng viên.

Đới Anne cùng trợ lý vừa ra khỏi cửa đã bị bao vây xung quanh.

"Đới tiểu thư, chuyện gây phi pháp có phải sự thật hay không?"

"Chuyện của cô và giám đốc X là sự thật sao? Lần trước cô nói đi du học, thực ra là đi phá thai. Đới tiểu thư, cô giải thích thế nào về chuyện này?"

". . ."

Đới Anne bị các phóng viên quây kín mít, thật vất vả mới được trợ lý đưa vào trong xe.

Thời điểm lái xe rời đi, sắc mặt cô đã tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Từ khi bước chân vào giới giải trí, tưng bước từng bước đi đến được như ngày hôm nay, cô ta đã phải mất năm năm ròng để tẩy trắng bản thân.

Từ trên cao ngã xuống , lại chỉ dùng chưa đến năm tiếng.

Ở ghế ngồi phía sau, Đới Anne đã ôm mặt khóc giàn giụa.

Cô biết rõ, lần này mình thật sự là xong rồi.

Đúng tám giờ tối hôm đó, Truyền thông Thịnh Thế tổ chức họp báo tuyên bố, bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc đối với sự việc của Đới Anne.

Tổng giám đốc truyền thông Thịnh Thế, Phí Ninh cho biết sẽ trích mười phần trăm doanh thu phòng vé "Đế nghiệp" dùng làm quỹ từ thiện và quyên góp cho Quỹ Nhi đồng Liên Hợp Quốc.

Mọi người đều biết, hành động này, là vì cứu vãn ảnh hưởng của Đới Anne tới doanh thu hòng vé "Đế nghiệp"

(May mà là ngày trước chứ như bây giờ thì thôi rồi, cấm chiếu luôn ý :(( Nghĩ lại tiếc mấy phim của hay đều bị cấm chiếu!!)

Mà điều này cũng đồng nghĩa với với việc Truyền thông Thinh thế hoàn toàn từ bỏ Đới Anne.

Đầu tiên là mất đi sự bảo hộ cảu Diệp Thiên Chí, rồi lại bị công ty ruồng bỏ, vị ảnh hậu một thời huy hoàng này, từ đây kết thúc.

10 giờ 49 phút.

Đường Mặc Trầm lái xe trở lại Đường Cung, vừa bước vào phòng khách Ôn Tử Khiên đã gọi điện thoại tới.

"Dựa theo phân phó của ngài, Đới Anne đã bị triệt để trừ khử."

Tư liệu liên quan đến Đới Anne, Đường Mặc Trầm đã sớm thu thập từ trước.

Ai kêu, cô ta là người của Diệp gia?

Lần này, bất quá chỉ là đem những tin tức này thả ra trước mà thôi.

Trong cuộc chiến giữa Diệp gia và Đường Mặc Trầm, Đới Anne chỉ là một nhân vật nhỏ bé không bên nào chủ ý tới.

Đối với Đường Mặc Trầm, chẳng qua là một thử nghiệm nhỏ, căn bảng không đáng nhắc đến.

"Ừ."

Đường Mặc Trầm chỉ nhàn nhạt đáp lại, cất điện thoại đi, giống như thường ngày đưa áo khoác cho quản gia.

"Vân Khinh đã về chưa?"

"Tiểu thư tám giờ đã trở về, bây giờ đang ở trong phòng."

Đường Mặc Trầm gật đầu, cất bước đi lên lầu.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cô ra, Đường Mặc Trầm nhìn thấy Bùi Vân Khinh đang cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha, trong ngực ôm một quyển sách, ngủ ngon lành.

Đường Mặc Trầm rón rén bước tới, cẩn thận lấy ra quyển sách trên tay cô, liếc nhìn bìa sách.

Đây là cuốn sách về nghi thức giao tiếp của giới thượng lưu, cô đã đọc được hơn phân nửa, bên trong còn nghiêm túc chú thích rất nhiều chỗ.

Trên bàn bên cạnh, còn có thêm mấy quyển sách nữa.

Phía trên cùng là quyển "Quân chủ luận", phía dưới còn có một cuốn là "Hồi kí của Đệ nhất phu nhân". . .

Đường Mặc Trầm bật cười.

Cúi người xuống, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, anh cẩn thận lấy ra cây bút chì mà cô kẹp giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng ôm cô trở lại giường.

Bùi Vân Khinh mơ mơ màng màng mở to mắt.

"Chú nhỏ, anh về rồi. . ."

Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nam nhân nói nhỉ.

"Ngủ đi."