Bùi Vân Khinh một lần nữa nhắm mắt lại.Đường Mặc Trầm ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn cô một lúc lâu, đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng ngủ của cô.
Trở lại phòng ngủ chính, thay quần áo tắm rửa xong ra ngoài, ánh mắt nhìn tới trên giường lớn, nhíu mày, Đường Mặc Trầm quay trở lại trong phòng của Bùi Vân Khinh.
Cẩn thận bế cô đặt trên chiếc giường lớn tròng phòng ngủ của mình.
Bùi Vân Khinh ngủ say, trở mình thay đổi một tư thế thoải mái, lại chìm vào giấc ngủ.
Đưa tay kéo thân thể mềm mại vào trong lòng, Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
"Từ nay, chúng ta cùng nhau ngủ!"
. . .
. . .
Diệp gia.
Tin tức của Đới Anne nhanh chóng truyền tới tai Diệp Thu Sinh.
Nhìn thấy tin tức trên màn hình máy tính, Diệp Thu Sinh nhăn mày, trên mặt rõ ràng có mấy phần không vui.
Diệp Thiên Chí đứng bên người hắn, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
"Ba, Đường Mặc Trầm cố ý làm sao?!"
Hắn ta đối với Đới Anne đương nhiên là không có tình cảm gì, thế nhưng nữ nhân mình chơi qua bị hủy đi như vậy, Diệp Thiên Chí tự nhiên cũng không vui.
"Con bây giờ hắn là cảm thấy may mắn vì lúc đó ra kịp thời quyết định, không để con cưới ả ta vào nhà." Diệp Thu Sinh nghiêng người nhìn con trai, "Bằng không, một khi tham gia tranh cử, ả sẽ là vết nhơ của ta."
Diệp Thiên Chí nhẹ nhàng gật đầu.
Điểm này, ngược lại có thể hiểu được.
Những tài liệu này, đối phương rõ ràng là đã nắm giữ từ sớm.
Nếu quả thật đem nữ nhân này cưới về nhà, không khác gì một qua bom hẹn giờ.
"Lần sau muốn chơi, cũng phải điều tra rõ ràng lai lịch của đối phương." Diệp Thu Sinh thấp giọng khiển trách.
"Con biết rồi."Diệp Thiên Chí nhẹ nhàng đáp lại.
Nhìn con trai, Diệp Thu Sinh thầm thở dài.
Cả đời Diệp Thu Sinh hắn, vất cả kinh doanh, thế nhưng một trai một gái trong nhà, không sánh nổi một nửa Đường Mặc Trầm.
Đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, Diệp Thu Sinh nhất thời trầm ngâm.
"Chuyện này có thể coi như đang nhắc nhở chúng ta, Đường Mặc Trầm bây giờ đang cố gắng thu thập chứng cứ bất lợi với chúng ta. Mấy ngày nay con và Thiên Thanh nhất định phải cẩn thận. Nếu trước đây đã từng làm chuyện, đoạn này thời gian nhất định phải suy nghĩ lại. Trước khi chính thức ra tranh cử, ta phải tiêu hủy bằng chứng, không thể để Đường Mặc Trầm nắm được đằng chuôi."
"Hắn ta làm được như thế, chúng ta cũng làm được, lấy đạo của hắn trả lại cho hắn." Diệp Thiên Chí nói.
"Con cho rằng ta không nghĩ đến sao?" Diệp Thu sinh thở dài, "Trọng điểm là trên người hắn không có một điểm mờ ám."
Đường Mặc Trầm xuất thân danh môn, Đường gia là danh môn vọng tộc, có được danh vọng cực cao.
Sau khi nhập ngũ, hoàn toàn dựa vào thực lực, từng bước đi lên.
Từ khi nhập ngũ đến bây giờ, các loại giấy khen bằng khen, danh hiệu, huân chương quân công, cúp. . . đều có thể đem ra mở triển lãm.
Không gần nữ sắc.
Không ham mê bài bạc.
Không có thói quen xấu.
Mỗi ngày trừ công việc chính là đi về nhà đi ngủ, ngoài trừ tập thể dục bên ngoài, thậm chí không có sở thích dư thừa nào. . .
Một người như vậy, làm gì có chuyện gì viết được?
Diệp Thiên Chí chế nhạo, "Bùi Vân Khinh thì sao, con không tin, cô ta không có gì để viết?"
Nghe con trai nhắc đến Bùi Vân Khinh, Diệp Thu Sinh lại nghiến răng nghiến lợi.
Nha đầu kia cũng là bất thường!
Trước đó, làm đủ chuyện, không đi học, hút thuốc. . .
Đột nhiên liền giống như biến thành một người khác vậy.
Đứng thứ nhất trong kì thi khảo thí, chưa kể tham gia đặc luyện ở căn cứ huấn luyện đặc biệt, ngay cả hôm vũ hội Phủ tổng thống, cầm lấy "Tiểu thư hoa hồng" danh tiếng . . .
Diệp Thiên Chí nở nụ cười, "Nếu không có vết bẩn, chúng ta liền tạt một chậu nước bẩn!"