Nhìn ngọn đèn tráng lệ xinh đẹp trên đỉnh đầu, Bùi Vân Khinh vẫn còn có chút bối rối.
Đêm qua cô rõ ràng là ngủ ở trong phòng của mình, làm sao lại chạy đến ngủ trên giường của Đường Mặc Trầm rồi?
Cửa phòng quần áo nhẹ nhàng mở ra, Đường Mặc Trầm vừa thay quần áo xong đi ra.
Bùi Vân Khinh ngồi dậy, “Chú nhỏ, sao em lại ngủ ở đây?”
“Anh bế em qua đấy.”
Bế cô qua?
Bùi Vân Khinh lặng lẽ nhấc chăn mềm lên nhìn một chút.
Áo ngủ vẫn còn mặc, không có gì bất thường.
“Anh chỉ ôm em ngủ thôi sao?”
Nha đầu này, coi anh là loại người gì cơ chứ?
Đi đến trước mặt cô, Đường Mặc Trầm đè tay cô xuống gối, ép cô nhìn vào mắt mình.
“Chẳng lẽ, em muốn anh làm gì?”
Khuôn mặt Bùi Vân Khinh đỏ bừng, hai tay giữ chặt mép chăn.
“Em. . . Em không muốn!
Người đàn ông nheo mắt một cách nguy hiểm.
“Thực sự không muốn?”
“Không phải. . . Ý em là. . . Chú nhỏ bận rộn sự vụ, em không thể làm chậm trễ thời gian của chú nhỏ được. . .”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng, bối rối như con nai nhỏ của cô. Đường Mặc Trầm cảm thấy thật thú vị.
Thay vì buông cô ra, ngược lại càng ép tới vài phần.
Tưởng anh muốn làm thật, Bùi Vân Khinh hốt hoảng đưa tay lên che môi.
“Quốc gia đại sự quan trọng, chú nhỏ không thể. . . Trầm mê nữ sắc!”
Nếu như anh trầm mê nữ sắc, hiện tại cô còn có thể mặc quần áo sao?
Đưa tay lên đỡ cổ tay cô, anh nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay.
Cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng trên mu bàn tay, nháy mắt, cánh tay Bùi Vân Khinh đã mềm nhũn.
“Hôm nay không thể cùng em ăn cơm.” Đưa bộ dạng đang xấu hổ với mái tóc rối bời, khuôn mặt đỏ bừng thu lại trong tầm mắt, Đường Mặc Trầm lại lần nữa nâng thân người lên, “Về sau em cũng ngủ ở phòng ngủ chính!”
Cô cũng ngủ ở phòng ngủ chính, vậy không phải nói. . .Muốn mỗi ngày cô cùng anh ngủ chung trên một chiếc giường sao!
Vốn dĩ, đây vẫn là điều mà Bùi Vân Khinh luôn ao ước.
Chỉ là thời điểm đó, cô còn chưa có rõ, nam nhân này cởϊ qυầи áo ra, so với mặc quần áo càng đáng sợ hơn.
Hiện tại, cô thực sự không muốn ngủ trong phòng của anh chút nào!
“Nhưng. . .”
Cô còn đang uyển chuyển tìm lý do, ĐƯờng Mặc Trầm đã bá đạo ngắt lời.
“Đây là mệnh lệnh, đêm nay bắt đầu thực thi!”
Làm ngơ bộ mặt tội nghiệp, đáng thương trên gương mặt cô, anh xoay người bước ra cửa phòng.
Bùi Vân Khinh làm mặt quỷ sau lưng anh, nhanh chóng từ trên giường bò dậy.
Hôm nay có mấy ca phẫu thuật, cô không có thời gian nằm lì trên giường.
Nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo, đi ăn sáng xong đi ra ngoài.
Bùi Vân Khinh đi đến bệnh viện, vừa mới tới nơi, liền nghe được mấy cô y tá trẻ đang bàn luận về chuyện của Đới Anne.
“Không ngờ Đới Anne lại là loại người như vậy, trước kia tôi còn rất thích cô ta, hiện tại nháy mắt liền từ thích chuyển thành ghét.”
“Đúng vậy, nghe nói cảnh sát đã tham gia điều tra, nói không chừng còn phải đi tù nữa.”
. . .
Đi tù?
Có nghiệm trọng vậy sao?
Bùi Vân Khinh đứng lại, cầm bệnh án của bệnh nhân phẫu thuật y tá trưởng đưa tới.
“Các cô đang nói gì vậy?”
“Anh không xem tin tức sao, ảnh hậu Đới Anne, bê bối đều bị phanh phui, hiện tại đang bị công ty phong sát.”
Chỉ có video kia, không đến mức khoa trương như vậy, chẳng lẽ còn chuyện gì khác sao?
Ngày hôm qua, sau khi cùng Ninh Trạch Thiên ăn tối xong liền đi dạo phố một lát rồi trở về Đường Cung, Bùi Vân Khinh cũng không biết những chuyện xảy ra phía sau.
Đi vào văn phòng, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin tức liên quan đến Đới Anne.