Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 245: Nửa chén rượu đều đổ lên người



Sân thượng?

Đêm hôm khuya khoắt lên sân thượng làm gì?

Bùi Vân Khinh từ phòng ngủ đi ra, bò lên trên sân thượng, liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên sân thượng, một góc dưới giàn nho, lóe lên ánh nến.

Cô nghi hoặc nhìn quanh, xa xa liền nhìn thấy một bóng người, ngồi bên bàn dưới giàn nho.

Quần áo xám nhạt, tóc hơi ướt, có chút loạn. . .

Ánh nến hắt lên góc mặt tinh xảo của anh, hiện thoa lên một tầng ánh vàng nhàn nhạt.

Nam nhân ngồi ở đấy vẫn vô cùng soái khí, còn có thêm mấy phần lười biếng gợi cảm

Trên bàn nhỏm, ánh nến chập chờn, đặt hai chén rượu, trừ hoa quả cùng bánh ngọt còn có một phần bò bít tết.

Ánh mắt rơi vào đĩa bò bít tết, Bùi Vân Khinh vô thức nuốt nước miếng một cái.

"Chú nhỏ, anh tìm em?"

"Ngồi đi!"

Đường Mặc Trầm hất cằm hướng cái ghế gần miếng bò bít tết.

Cô đi tới ngồi bên cạnh bàn.

Anh đem một ly rượu đẩy đên chỗ cô, nâng một ly khác.

"Ngày lễ vui vẻ!"

Anh cảm thấy, cái ngày Ngưu Lang Chức Nữ trùng phùng, hoàn toàn không tính là ngày lễ.

Bất quá, cô nghĩ vậy, anh đành chiều cô.

Anh sẽ không phải lặng lẽ tra hôm nay là ngày gì chứ? !

Bùi Vân Khinh cười thầm, nâng ly với anh.

"Ngày lễ vui vẻ!"

Đưa rượu lên môi nhấp một ngụm, Đường Mặc Trầm hạ ly rượu xuống.

"Biết em chưa ăn gì, trước ăn một chút đi."

Liền nói làm sao chỉ có một phần, hóa ra là chuẩn bị cho cô.

"Vậy em không khách khí."

Cô cười, cầm dĩa, bắt đầu ăn.

Bận bịu cả ngày, lại thực hiện mấy ca phẫu thuật mệt tới chết, ban nãy còn bị giày vò đến tận bây giờ, dạ dày sớm đã không chịu nổi.

Ăn xong bò bít tết, lại ăn bánh ngọt, thêm mấy miếng hoa quả. . . Dạ dày trống rỗng cuối cùng cũng được lấp đầy thỏa mãn.

Cầm ly rượu lên, Bùi Vân Khinh nhìn sắc trời.

Chú nhỏ, chúng ta qua ngồi xích đu ngồi nha?"

Đường Mặc Trầm đứng dậy, đi theo cô, cùng ngồi vào xích đu, Bùi Vân Khinh nghiêng người đem đầu dựa vào bờ vai của anh.

"Khi còn bé, bà nội nói, thời điểm đêm Thất tịch ngồi dưới giàn nho, có thể nghe được Ngưu Lang cùng Chức Nữ nói chuyện. Có một lần, em thực sự chui vào dưới dàn nho ngồi nghe, kết quả đút no mấy con muỗi. Về sau còn, bà nội nói kia là nước mắt của Ngưu Lang Chức Nữ chảy xuống.

Nói đến đây, cái mũi của nàng không khỏi có chút cay.

Ngưu Lang Chức Nữ một năm có thể gặp một lần.

Cô vì gặp anh, lại trọn vẹn chờ tới mười năm.

Một bàn ta lớn ấm áp ôm lấy vai cô.

Bùi Vân Khinh nhìn sang, nhờ ánh nến bên kia, thấy được đôi mắt dịu dàng của anh

"Nhớ nhà rồi?"

Cô nơi nào là nhớ nhà, cô là nghĩ đến anh!

Nâng cánh tay vòng qua cổ anh, cả người dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.

"Chú nhỏ, về sau em sẽ không tiếp tục cãi nhau với anh, mỗi lần cùng anh cãi nhau, em đều rất khó chịu."

Anh không giống sao?

Đường Mặc Trầm ôm chặt lấy cô, đôi tay cũng giúp cô vén lại mái tóc rối ra sau tai.

"Ừm!"

Ở trong ngực anh dựa một lát, Bùi Vân Khinh nâng cái ly trong tay nhìn anh.

"Kính vị vua duy nhất trong lòng em, cạn ly!"

Đường Mặc Trầm không có cụng ly với cô, chỉ cau mày nhìn cô.

"Quà đâu!"

"Quà?" Bùi Vân Khinh cố ý giả ngu, "Quà gì nha?"

Cả người anh nghiêng về phía trước, toát ra vẻ nguy hiểm.

"Quà của anh!"

"Quà của anh làm sao em biết? !"

Cô cười tinh quái muốn trốn, lại bị anh ôm eo, ngã về xích đi, ly rượu tỏng tay nghiêng một cái, hơn nửa chén rượu đổ lên người.