Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 246: Anh Muốn Em Nhớ Về Anh



Đem chén rượu đặt tới bên trên bàn nhỏ, Đường Mặc Trầm nâng hai tay lên giữ xích đu, giam cô giữa xích đu và anh.

Ánh nến chiếu lên gò má của cô, khuôn mặt nhỏ càng trở nên nữ tính.

Nụ cười trên mặt lộ ra cảm giác thần tiên, khóe môi cũng tỏa sáng, phá lệ mê người.

Nam nhân ánh mắt lộ phần nguy hiểm, Bùi Vân Khinh cười cười nhìn anh.

"Ở trong phòng, em đi lấy!"

"Không vội."

Miệng vừa nói xong liền cúi xuống ngậm lấy cánh môi của cô.

Một mực đem cô hôn tới chếnh choáng, mới rời đi, chóp mũi cọ qua cằm cô, mút sạch rượu đỏ trên xương quai xanh của cô.

Sau đó, thuận theo hướng rượu chảy một đường hôn xuống.

Hôn từng chút từng chút rượu đỏ trên người cô.

. . .

Bùi Vân Khinh hai chân buông thõng dưới xích đu, cả người rụt lại theo bản năng.

Có gió từ đằng xa thổi đến, hạt mưa rơi xuống, lành lạnh rơi xuống vai anh.

Nhưng anh lại hôn đến chuyên tâm, hoàn toàn không để ý tới.

Nước mưa rơi trên người anh, cũng rơi xuống mặt cô, trên vai. . .

Hạt mưa lành lạnh rơi xuống da thịt nóng bỏng khiến Bùi Vân Khinh lập tức lấy lại tinh thần.

"Trời mưa rồi!"

Bối rối đứng dậy, cô kéo tay anh, nhanh chân chạy xuống lầu.

Một đường chạy xuống cầu thang lầu ba, cô mới dừng lại, lại với tay bắt anh cởϊ áσ sơ mi.

“Nhanh cởi xuống, đừng để vết thương bị ướt!”

Đường Mặc Trầm phối hợp giơ cánh tay lên, để cô đem áo sơ mi cởi xuống.

Tay vịn lấy eo anh, Bùi Vân Khinh nghiêng người muốn nhìn tới miệng vết thương của anh.

Còn chưa có nhìn thấy, người đã bị anh ôm từ dưới đất lên.

Không bước xuống lầu, anh tiện tay đẩy cánh cửa phía sau cô, ôm cô đi vào, trở tay đem cửa đóng chặt.

Bên trong gian phòng thoang thoảng mùi mực in.

Đây là tàng thư thất trên lầu ba.

Ngoài cửa sổ, sấm chớp lóe lên, Bùi Vân Khinh vô thức mà chui vào trong ngực anh.

Anh bế cô đến trước bàn,dạt những giấy, bút cùng những thứ khác ra, đặt cô ngồi lên, cả người cúi xuống đối diện với tầm mắt của cô.

“Về sau, khi có mưa, anh muốn em nhớ về anh!”

Nhớ. . . anh? !

Bùi Vân Khinh nghe không hiểu.

Ngoài cửa sổ, sấm sét sáng lên, cô lại vô thức mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của anh trong ánh điện.

Chớp mắt một cái, nụ hôn của anh lại rơi xuống.

Điên cuồng như dã thú, nhiệt tình như lửa, không cho cô một chút cơ hội phân tâm dù là nhỏ nhất.

Từ môi lưỡi bắt đầu, một đường lan tràn khắp nơi.

. . .

Tiếng sấm dần dần rời đi.

Sét cũng không thấy nữa.

Mưa dường như cũng ngày càng nhỏ dường như không nghe thấy được.

Cô chỉ nghe được hô hấp, không phân biệt được là của cô hay của anh.

Máu bên tai chảy như thủy triều, đánh tơi mạch máu ong vang.

Còn có. . .

Nam nhân thanh âm trầm thấp gọi đi gọi lại tên cô.

"Vân Khinh!"

"Vân Khinh!"

"Vân Khinh!"

. . .

. . .

Về sau lúc xuống lầu, chân của cô đều đã mềm.

Đường Mặc Trầm dứt khoát ôm cô trở về, đặt cô lên giường ngủ phòng ngủ chính rồi bước ra ngoài.

Lúc trở lại, trong tay đã cầm hộp quà nhỏ kia, bởi vì bị thấm nước nên có hơi biến dạng.

Đem hộp quà đưa cho cô, anh bá đạo hạ lệnh.

“Hiện tại, tặng quà cho anh!”

Bùi Vân Khinh cười cười, ngồi dậy, mở hộp quà, lấy ra sợi dây chuyền kia.

Dây chuyền có dính một chút nước, ướt ướt lạnh lạnh, cô cẩn thận lau sạch những giọt nước bên trên, đem sợi dây chuyền đeo vào cổ cho anh.

Duỗi ngón tay, cô đem mặt sợi dây chuyền để ngay ngắn trên ngực anh, lại ngước mắt nhìn anh.

“Sợi dây chuyền này của em không có quý giá bằng của anh, cũng không phải vật gia truyền, nhưng em muốn anh nâng niu nó, bởi vì đây là tất cả những gì em có thể trả!”