Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 247: Từng Chút Trở Nên Cường Thế



Thanh âm cô gái không cao nhưng từng câu từng chữ nói ra cũng lộ ra mấy phần cường thế.

Hết lần này đến lần khác đều được anh cưng chiều, trong lúc bất tri bất giác, ở trước mặt anh, cô cũng từng chút từng chút bắt đầu cường thế.

Đường Mặc Trầm chẳng những không có tức giận, còn giơ cao khóe môi, thưởng cô một cái hôn lên trán.

“Được!”

“Vậy em trở về, ngủ ngon!”

Bùi Vân Khinh duỗi chân chuẩn bị xuống giường, lại bị Đường Mặc Trầm đưa tay cản lại.

“Ở lại!”

Sáng nay đã nói rồi, từ hôm nay bắt đầu ngủ cùng nhua.

Huống chi, mưa to gió lớn như thế, cô có thể ngủ một mình được không?

Chẳng lẽ lại tự muộn trốn trong chăn, thức trắng cả đêm!

Còn ngủ? !

Khuôn mặt nhỏ Bùi Vân Khinh lập tức xụ xuống.

“Chú nhỏ, em thực sự rất mệt!”

“Đi tắm?”

“Chú nhỏ?”

“Hoặc là. . .” Anh híp mắt, “Anh giúp em?”

“Không cần, không cần, tự em có thể.”

Cô một đường chạy đến phòng tắm, khi trở lại, anh đã nằm ở giữa giường lớn.

Nhìn một chút độ rộng bên cạnh người anh, cô vòng qua cuối giường, lại vòng sang bên phải, cẩn thận vén chăn nằm xuống.

Đường Mặc Trầm nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ của cô.

"Gần một chút!"

Bùi Vân Khinh hướng anh dịch vào khoảng mười cm.

"Gần một chút!"

Cô đành phải dịch vào thêm mười cm.

Đường Mặc Trầm nhíu mày, lười nhác cùng xô nói nhảm, đưa cánh tay kéo cô qua, ôm cô trong ngực, với tay tắt đèn.

Sợ anh lại tiến thêm một bước, Bùi Vân Khinh cả người căng chặt, không dám động đậy.

Một hồi lâu, cảm giác anh không tiến thêm một bước, cô mới an tâm trở lại.

Động động thân thể, tìm một cái tư thế thoải mái.

Trên đỉnh đầu, thanh âm của nam nhân lần nữa vang lên.

“Hoa là ai tặng?”

Bùi Vân Khinh ngáp một cái.

“Em thực sự không biết!”

Đối phương không có viết tên, kiểu chữ kia cô lại không biết, cô làm sao biết người tặng là ai?

Đường Mặc Trầm đưa cánh tay qua, ôm chặt lấy cô, giơ bàn tay che lỗ tai lộ ra ngoài chăn của cô.

“Ngủ đi!”

Đem mặt dán lên lồng ngực của anh, Bùi Vân Khinh buông lỏng nhắm mắt lại.

Ngoài cửa, mưa vẫn lớn như cũ, sấm sét vẫn thoảng lại đánh vài cái, nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.

Nghe trái tim anh đập trầm ổn mà hữu lực, khiến người ta cảm thấy an tâm.

Đêm hôm đó, là anh đem cô cứu thoát khỏi địa ngục.

Có anh ở đây, cô liền cái gì cũng không sợ.

Mưa to gió lớn cả một đêm, đem cây ở hậu viện đều gãy.

Bùi Vân Khinh nép vào trong vòng tay của anh mà ngủ một giấc ngon lành.

Trong nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô không bị mất ngủ khi đêm mưa bão như vậy.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trước khi mở mắt ra, cô đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí

Bùi Vân Khinh mở mắt, liếc tới trên đầu giường, liền nhìn thấy một bình hoa lan trắng nở rộ.

Độc nhất một cành, hương thơm thanh nhã, lộ vẻ kiêu ngạo cùng quý phái.

Nhìn thoáng chút đã nhận ra, kia là hoa mà anh đã trồng từ lâu.

Thời điểm đi phương Nam hai năm trước, ở trong hội chợ hoa Lan, anh tiêu tốn hơn trăm vạn để mua về.

Ngày thường đặt ở thư phòng, tưới bao nhiêu nước tưới lúc nào đều phải đúng quy định.

Một năm cũng chỉ nở có một lần, vậy mà lại cắt xuống cho cô.

Chú ý tới tấm thẻ dựa bên bình hoa, Bùi Vân Khinh đưa tay ra lấy.

Trên thẻ là kiểu chữ quen thuộc của Đường Mặc Trầm, chỉ có bảy chữ.

“Lấy hoa lan tặng cho tri kỉ.”

Bùi Vân Khinh khóe môi cong lên, đứng dậy, ngửi ngửi hoa lan, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ trên thẻ.

Sau đó, cầm điện thoại trên bàn, gửi cho Đường Mặc Trầm một tin nhắn, cũng là 7 chữ giống anh.

“Tâm hoa lan không bao giờ rời!”

Anh lấy “Lan” tặng tri kỉ, cô liền lấy “Tâm hoa lan” quyết chí thề không thay đổi.

Tin rằng, anh hiểu!