Đường Mặc Trầm xem hết tài liệu trong tay, đặt bút kí tên xuống, lấy điện thoại di động trên người ra.
Trên màn hình là tin nhắn Bùi Vân Khinh gửi tới.
“Tâm hoa lan không bao giờ rời!”
Nam nhân khóe môi cong lên, đem điện thoại nhét vào trong áo, cầm chiếc cốc trên bàn nhấp một ngụm trà.
“Mời vào!”
"Bộ trưởng!" Ôn Tử Khiêm đi đến trước bàn, "Buổi họp báo đã chuẩn bị kỹ càng."
Đưa văn kiện trong tay cho anh, giải thích ngắn gọn.
Đường Mặc Trầm cầm lấy cái cốc, bình tĩnh uống cạn ly trà, sau đó đứng dậy.
“Đi thôi!”
“Ngài còn năm phút đồng hồ, có thể chuẩn bị một chút.” Ôn Tử Khiêm vội vàng nhắc nhở.
“Không cần!”
Từ sau lần nói chuyện với Tổng thống tiên sinh, anh đã bắt đầu chuẩn bị, thời gian lâu như vậy, sao lại cần năm phút đồng hồ kia?
Một đường đi tới, anh giao phó một số công việc cần thiết cho Ôn Tử Khiêm rồi xuống lầu.
Không nhanh không chậm đi vào đại sảnh vừa vặn tám giờ ba mươi.
Trong đại sảnh, các phóng viên đã đến từ sớm, chật kín cả phòng, thậm chí nhiều phóng viên còn không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng đằng sau.
Thấy anh tiến vào, bên trong lập tức náo loạn.
Tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn, không ai có thể chắc chắn liệu người này có thực sự muốn tham gia tranh cử hay không.
Hôm nay là ngày cuối cùng tuyên bố tranh cử, buổi họp báo này sẽ là chính thức công bố câu trả lời.
Đứng trên bục phát biểu, Đường Mặc Trầm nhìn quanh một lượt.
“Cảm tạ các bạn đã đến, hôm nay mời mọi người tới là có một chuyện muốn thông báo.” Thanh âm của anh vô cùng bình tĩnh, “Tôi, Đường Mặc Trầm, sẽ tham gia tranh cử tổng thống lần này.”
Toàn hội trường, an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Mọi người vẫn đang đợi anh sẽ nói gì tiếp theo.
Bất kì ứng cử viên nào cũng đều bắt đầu bằng một bài phát biểu dài, thao thao bất tuyệt, hoặc là khoe khoang chiến công của mình, hoặc là hứa này hứa nọ với dân chứng, câm đoan bảo đảm về hình tượng bản thân. . .
Rồi sau đó.
“Tôi xin hết.”
Cái gì. . . Xong rồi? !
Tất cả phóng viên đều ngây ngốc, đừng nói là tất cả phóng viên cùng nhân viên công tác, ngay cả PPn Tử Khiêm cũng đều ngốc rồi.
Mấy giây về sau, các phóng viên giống như đều điên.
Ngươi một câu ta một câu hỏi tới.
Đường Mặc Trầm giơ tay lên, ra dấu im lặng.
“Từng câu từng câu một, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Các phóng viên an tĩnh lại, đồng loạt giơ tay phải lên.
Anh đưa tay, chỉ một vị phóng viên.
"Đường bộ trưởng, ngài tại ngày cuối cùng mới tuyên bố quyết định này, là vì nguyên nhân gì?"
"Bởi vì hôm nay mới có thời gian. Kế tiếp!"
"Đường bộ trưởng, chúng tôi đều biết ngài là huyền thoại trong quân đội. Kinh nghiệm quản lý quân đội của cậu không bao giờ sai, nhưng ngài thực sự nghĩ rằng mình có thể đủ tư cách trở thành một tổng thống."
“Đủ hay không, phải chờ sau khi tôi nhậm chức, mọi người đến bình luận. Kế tiếp!”
Một nữ phóng viên đứng lên.
"Đường bộ trưởng, theo tôi biết thì hầu như không có phụ nữ ở những vị trí quan trọng của anh. Điều này có thể hiện sự phân biệt đối xử của anh với phụ nữ không?"
"Tòa nhà Quốc phòng, bao gồm cả nhân viên an ninh, tỷ lệ nhân viên nam trên nữ là 7: 3, và tỷ lệ nam phóng viên nữ khoảng 8:2. Về tỷ lệ, tỷ lệ nhân viên công tác nữ của tôi vượt xa ngành các bạn. Bạn từ đâu cho rằng tôi phân biệt đối xử với phụ nữ?”
Nữ phóng viên nghẹn lời.
"Kế tiếp."
. . .
Từng câu hỏi sắc bén, anh đều trả lời trôi chảy.
Không trốn tránh.
Gặp chiêu phá chiêu.
Những phóng viên miệng mồm ngày thường nhanh nhảu ở trước mặt anh đều cứng họng.