Tất cả mọi người đều biết vị Đường bộ trưởng này luôn kiệm lời ít nói, xưa nay không nhận phỏng vấn truyền hình, họp báo cần thiết cũng luôn tích chữ như vàng.
Vậy nên tất cả mọi người đều cho rằng anh không giỏi ứng đối.
Hôm nay, anh thành công lật đổ nhận thức sai lệch này trong đầu mọi người.
Người phóng viên đang đặt câu hỏi, càng là thêm thận trọng.
Anh trả lời giống như không cần nghĩ ngợi, nhưng từng câu từng chữ nói ra đều trọng điểm, khiến mọi người đứng hình.
Nếu không phải các phóng viên có mặt tại hiện trường tự đặt câu hỏi nói lên chính suy nghĩ của họ thì họ cũng thực sự nghi ngờ buổi họp báo này là được sắp đặt từ trước.
Tất cả mọi người nhìn nhau mà ngạc nhiên.
Một là thán phục khả năng ứng đáp của anh, hai là thán phục khả năng lực biểu đạt của anh.
“Bây giờ, một câu hỏi cuối cùng.”
Nghe được câu này, tất cả mọi người dường như có chút chưa thỏa mãn.
Dạng phỏng vấn này tuyệt đối là hơn bất cứ một bài diễn thuyết đặc sắc nào.
“Đường bộ trưởng, đối với đối thủ cạnh tranh, ngài có câu gì muốn nói không?”
“Chỉ có một câu.” Nam nhân vẫn vô cùng bình tĩnh, “Lần này, tôi muốn thắng!”
Vô số TV, máy tính, điện thoại. . . đều đang chiếu cảnh này.
Đặc huấn căn cứ, trên màn hình lớn trên sân huấn luyện cũng không ngoại lệ.
“Tuyệt.”
“Quá đẹp trai!”
. . .
Bùi Vân Khinh đứng ở sau đám người, nhìn chăm chú lên bóng dáng nam nhân trên màn hình, khóe môi cũng bất giác cong lên.
Ở trong mắt người khác, anh là phách lối cuồng ngạo.
Nhưng chỉ mình cô biết, anh chỉ là nói ra sự thật.
Hoặc là không làm, hoặc là làm tốt nhất có thể, đây là phong cách của Đường Mặc Trầm.
“Được rồi!” Chung Linh vỗ tay, “Bắt đầu huấn luyện!”
Đường Mặc Trầm là người sáng lập căn cứ, cũng là thần tượng của nhiều đứa trẻ ở đây, chuyện anh tuyên bố tranh cử cũng rất quan trọng đối với mọi người.
Bởi vậy, vài đội huấn luyện còn đặc biệt cho mọi người tới xem truyền hình trực tiếp.
Trở lại sân tập, lại là một ngày huấn luyện bận rộn.
Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện, Bùi Vân Khinh vừa đem balo bỏ vào ghế lái, Hứa Gia đã bước tới ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, "Lái xe thôi!"
Bùi Vân Khinh bất đắc dĩ, đối phương đều đã lên xe, cũng không thể đem người đuổi xuống.
"Tôi gọi điện thoại đã."
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho ĐƯờng Mặc Trầm nói rõ tình huống bên này.
Nghe cô muốn ra ngoài đi chơi với bạn một chút, anh cũng không có cản, chỉ nhắc nhở cô chú ý an toàn, về nhà sớm.
Hàn Duy đi trước dẫn đường, mấy chiếc xe thể thao lao ra ngoài căn cứ, đến một trong những địa điểm vui chơi nổi tiếng số một Long Thành —— Núi Lửa Club.
Trước đó Bùi Vân Khinh đã từng cùng Ninh Trạch Thiên tới qua nơi này hai lần.
Bởi vì hôm nay thời gian hơi sớm, quán bar lầu một không có nhiều người, một DJ đánh đĩa giải trí, cô gái dẫn nhảy ngày thường đang tán gẫu qua điện thoại trên quầy bar.
Bùi Vân Khinh đi theo mấy người vào một phòng bao lớn trên lầu ba, bên trong có mấy người trẻ tuổi mà cô không biết đã đợi sẵn từ trước.
Nhìn thấy Tư Đồ Duệ cùng Hứa Gia, mấy người đều là cung kính chào hỏi, sau đó ánh mắt liền rơi vào Bùi Vân Khinh, một người trong đó liền huýt sao.
"Thái tử, tân nương. . ."
"Câm miệng!" Hứa Gua không khách khí mắng một câu, giơ tay phải khoác vai Bùi Vân Khinh, "Cô ấy là Bùi Vân Khinh, là bạn tốt của ta và Thái tử, về sau các người nhớ kĩ, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của ta và Thái tử!"