Bùi Vân Khinh quay mặt lại, nhìn thấy Thu Thư Dao cùng hai cô gái trái phải từ trên lầu đi xuống.
Đinh Linh tức không nhịn nổi, chủ động giúp cô ra mặt.
"Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Danh sách này do toàn bộ sinh viên trong trường bình chọn. Tỉ lệ ủng hộ của Vân Khinh cao như vậy, tại sao lại không được vào hội sinh viên?"
Thu Thư Dao bĩu môi, hai người kia càng thêm giễu cợt.
"Chúng ta không dám nói Bùi giáo hoa người ta thế nhưng là hồng nhân của Bộ trưởng, ai dám gây sự!"
“Chính là. . . Đinh Linh, ta khuyên ngươi nên tỉnh táo lại đi, ngươi đi vô mông ngựa người ta, Đường bộ trưởng cũng sẽ không coi trọng ngươi!"
Đinh Linh vốn là người ăn nói vụng về, bị hai người trêu chọc thế này, tức đến không nói nên lời, hai mắt đều đỏ bừng.
"Các cậu. . . Các cậu thật bẩn thỉu!"
“Bẩn thỉu? !” Thư Thư Dao hừ nhẹ, “Chúng ta không dựa vào thân thể của mình để câu dẫn, tại sao lại bẩn thỉu?!
Muốn cùng cô đấu võ mồm?
Bùi Vân Khinh trầm thấp cười một tiếng.
“Không mặc quần áo, trước sau đều giống sân bay, muốn dựa vào thân thể cũng không có tư cách!
Thu Thư Dao xinh đẹp, thân hình thon thả, khuyết điểm duy nhất chính là ngực nhỏ, khó chịu nhất là người ta bàn tán về bộ ngực của cô.
Nghe xong câu này, lập tức thẹn quá hoá giận.
"Cô nói ai là sân bay?!"
Bùi Vân Khinh ngạo nghễ nâng cằm.
"Ngươi!"
Thu Thư Dao không nghĩ tới, cô lại trực tiếp như vậy.
Nhất thời, sững người tại chỗ, lồng ngực phập phồng tức giận.
"Cô. . . Cô. . ."
Bùi Vân Khinh lắc nhẹ móc khóa treo trên ngón tay, chậm rãi đi tới trước mặt cô ta.
“Tức giận? Không thoải mái sao? Chán nản? ! Ngươi hận không thể cắn chết ta có phải hay không, ai da, nhưng lại không có khả năng ... Chậc chậc chậc, trong lòng thật khó chịu khó chịu, đúng không, bạn học Thu!"
Thu Thư Dao cắn môi, cả người run lên, tức giận không nói ra được.
Với sức chiến đấu này, còn muốn khiêu chiến với cô?
Bùi Vân Khinh liếc cô ta một cái, ánh mắt rơi vào hai cô gái đi theo sau.
"Đinh Linh là bạn của tôi. Sau này ai khi dê cô ấy chính là khi dễ tôi. Nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không khách sáo!"
Cả hai cô gái đều tái mặt không dám lên tiếng.
Tất cả mọi người đều biết cô được Đường Mặc Trầm chống lưng, cho dù có tổn hại cô, nhiều nhất cũng chỉ dám chỉ cây dâu mắng cây hòe, ngấm ngầm hại, ai dám thực sự cùng cô đối đầu?
Hai người trước đây ở cùng ký túc xá với cô, bị cô đánh còn bị đuổi học, bài học đó còn chưa rõ ràng?
Hừ lạnh một tiếng, Bùi Vân Khinh ôm Đinh Linh, nghênh ngang lên lầu.
“Vừa rồi cảm ơn nha!” Đinh Linh cảm kích nói.
Bùi Vân Khinh cười lắc đầu, "Cậu là bạn của mình, cậu chủ động ra tay giúp đỡ, mình sao có thể để cho cậu vì mình mà chịu ủy khuất."
“Mình thật sự có thể làm bạn của cậu sao?” Đinh Linh vẻ mặt kinh hãi.
Trong mắt cô, một huyền thoại như Bùi Vân Khinh, cả đời này cô chỉ có thể ngước nhìn.
“Đương nhiên!” Bùi Vân Khinh đưa tay đỡ lấy vai cô, nghiêm mặt nói: “Thật vinh hạnh khi có được những người bạn như cậu!
Từ trước đến nay Linh Đinh đối với vô rất tốt, thường xuyên đứng ra nói đỡ cô
Khi đó, không ai biết cô là ‘người của Đường bộ trưởng’.
Đúng là hoạn nạn thấy chân tình.
Những người kết giao trong lúc khó khăn mới càng đáng quý.
“Mới không phải, làm bạn với cậu là vinh dự của mình!” Đinh Linh phấn khích nắm lấy cánh tay cô, “Sau lưng nhiều người đang bàn tán về cậu, nói cậu dựa vào Đường bộ trưởng mới có được như vậy. Vân Khinh, cậu nhất định phải có thành công trúng cử, tát vào mặt những người kia, đừng để bọn họ ở sau lưng nói bậy! "
Người khác nghị luận Bùi Vân Khinh cũng không quan tâm.