Ở trường học cũng không khác gì một xã hội thu nhỏ
Theo quan điểm của Bùi Vân Khinh, việc tham gia ứng cử chức chủ tịch hội sinh viên của trường là một trải nghiệm tốt.
Đặc biệt, các trường cao đẳng và đại học lớn sẽ có một số hoạt động liên quan trong mùa bầu cử để kêu gọi ủng hộ.
Nếu như cô có thể thuận lợi được trúng cử, như vậy liền có thể đem đại học Y trở thành trận doanh của Đường Mặc Trầm.
Còn nhớ ở đời trước, trong cuộc bầu cử, Đường Mặc Trầm đánh bại Diệp Thu Sinh với chênh lệch hơn vạn phiếu
Trong thời khắc mấu chốt, mỗi một phiếu bầu đều ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Chỉ cần là có một chút khả năng có thể giúp được anh, cô đều sẽ dốc hết toàn lực.
Mỗi một phiếu bầu, đều không thể bỏ qua!
. . .
. . .
Mấy ngày sau, Bùi Vân Khinh mỗi ngày đều bận rộn quên cả trời đất.
Sau bài báo của cô, rất nhiều bài viết có liên quan xuất hiện, nhiều bác sĩ được chú ý đến, đặc biệt là Đường Thất, rất nhiều phương tiện truyền thông khác cũng đưa tin liên quan.
Rất nhiều bệnh nhân nghe danh mà đến, yêu cầu cô thực hiện phẫu thuật.
Kỹ thuật của cô được các bệnh nhân khen ngợi hết lòng, người này truyền người kia.
Điều này không chỉ ảnh hưởng đến các bác sĩ khoa ngoại mà ngay cả các bác sĩ khác trong bệnh viện cũng cũng được nhiều bệnh nhân và người nhà tin tưởng mà tìm đến.
Sự nổi tiếng cùng ảnh hưởng tăng lên khiến khối lượng công việc của Bùi Vân Khinh cũng theo đó mà nâng cao.
Bên cạnh công việc của bệnh viện, cô cũng cần chuẩn bị bài phát biểu để cạnh tranh chủ tịch hội sinh viên, cũng phải nghiên cứu điểm mạnh, điểm yếu của đối thủ. . .
May mắn thay, căn cứ huấn luyện đặc biệt đã điều chỉnh huấn luyện ba ngày thành huấn luyện cuối tuần vì học viên đã bắt đầu nhập học, nếu không Bùi Vân Khinh thực sự không biết phải làm gì.
Cô đã bận, Đường Mặc Trầm so với cô càng bận hơn.
Sau khi tuyên bố tham gia tranh cử, anh cũng chính thức bước vào trạng thái tranh cử.
Mỗi ngày trừ công việc, còn phải đến từng thành phố khác nhau để diễn thuyết, tham gia đủ loại hoạt động. . .
Ròng rã một tuần, Bùi Vân Khinh đều không gặp được anh.
Đảo mắt đã là đêm chủ nhật, ngày mai sẽ là ngày chính thức chọn ra chủ tịch hội sinh viên.
Sau khi ăn cơm tối, Bùi Vân Khinh lập tức chạy đến thư phòng, xem lại bài phát biểu mà sửa đi sửa lại mấy lần.
Đến cuối cùng vẫn chưa hài lòng, dứt khoan vo tròn lại ném vào thùng rác.
Bật máy tính lên, mở một trang mới, bắt đầu lại từ đầu, viết xong một bản, kiểm tra từ đầu đến cuối từng chữ môt. . .
Quá mức mỏi mệt, mí mắt đều đã bắt đầu đánh nhau, cả người úp sấp trên bàn.
Vốn chỉ là muốn nghỉ ngơi vài phút, kết quả không cẩn thận liền ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, cô mở choàng mắt.
Lúc này mới phát hiện mình đã ngủ ở trên giường, trong lồng ngực của Đường Mặc Trầm.
"Chú nhỏ? !" Cô kinh ngạc ngẩng mặt lên, chỉ ganh đang lật xem tài liệu, nhìn thấy văn kiện trong tay của anh, cô đột nhiên nhớ tới bản thảo bài phát biểu của mình, "Mấy giờ rồi?"
"6 giờ!"
"Xong rồi!" Bùi Vân Khinh bối rối ngồi đứng dậy, "Bài phát biểu của em còn chưa có viết xong, buổi sáng liền phải dùng. . ."
Kéo chiếc chăn mỏng bao lại bờ vai của cô, Đường Mặc Trầm đưa cho cô bản thảo đã được chỉnh sửa ra.
Bùi Vân Khinh nhanh chóng lướt qua một lượt, bản thảo phát biểu so với của cô càng ngắn gọn, càng cảm động.
Không cần hỏi cũng biết, là anh giúp cô sửa sửa lại rồi in ra.
Cô kích động nhào tới ôm lấy cổ của anh, "Chú nhỏ quả thực chính là cô nương ốc đồng. . . Không phải. . . là soái ca ốc đồng."
Đường Mặc Trầm cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc dài của cô
"Thời gian còn sớm, em ngủ thêm một lát, 7 giờ anh gọi em dậy, cùng em ăn sáng."
Bùi Vân Khinh không tiếp tục ngủ, mà bò qua trên người anh, ghé vào vành tai anh.