Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 390: Bàn Tay Phải Nắm Được Cổ Tay Mảnh Khảnh Của Cô



Nhíu mày, đẩy cửa xe, Đường Mặc Trầm nhanh đi tới.

Tháo cúc áo âu phục, nhanh chóng cởϊ áσ khoác, tay cầm lấy, chạy tới khoác lên người Bùi Vân Khinh

Có tài xế, lại ở nơi công cộng, cô không tiện ôm anh.

Bùi Vân Khinh chỉ có thể xòe bàn tay ra, ôm lấy cánh tay anh, thỏa mãn mong muốn được gần anh mấy ngày này.

"Chú nhỏ, sao anh lại ở đây?"

"Qua nhìn một chút!"

"Bộ trưởng!"

Người tài xế ra khỏi xe, cầm theo một túi giấy có logo "Điểm tâm Bối Đế!" đưa tới.

Đường Mặc Trầm cầm túi, đưa cho cô.

"Vào đi, không có chuyện gì thì ngủ sớm!"

Trong không khí phảng phất mùi thơm của bánh caramen ngọt ngào hấp dẫn.

Không cần nhìn cũng biết anh đem cho cô bánh cô thích ăn nhất.

Đi vòng một giờ đường, chỉ để đưa bánh cho cô?

Túi giấy trong tay Bùi Vân Khinh đột nhiên trở nên nặng trĩu.

Cô nắm lấy áo anh, "Chú nhỏ. . .!"

Người đàn ông cúi đầu, lo lắng nhìn cô.

"Sức khỏe La lão không tốt?"

Cô khẽ lắc đầu.

"Họ lại khi dễ em?"

Cô vẫn lắc đầu.

"Em chỉ. . . Có chút nhớ nhà!"

Dù đây mới chính là nhà cô, nhưng cô luôn cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.

Thế nhưng, Đường Cung ngược lại khiến cho cô có cảm giác ở nhà hơn.

Ở nơi ấy, cô luôn cảm thấy an tâm, thoải mái, dễ chịu.

Thế nhưng ở La gia, mọi thứ đều không được tự nhiên

Tuy rằng La gia đối xử vối cô rất lịch sự, nhưng ánh mắt xa lánh, đề phòng còn khó chịu hơn cả việc cãi nhau với cô.

Nếu không phải vì ông ngoại, cô một ngày cũng không muốn ở đây.

Hơn nữa, không chỉ có nhớ nhà, còn nhớ cả anh.

Dù sống cùng một thành phố, nhưng cô không thể nhìn thấy anh, chạm vào anh, phảng phất giống như cách cả một thế giới vậy.

Từ sau khi sống lại, đây là lần cô xa anh lâu nhất, trong tim cô luôn cảm thấy mất mát.

Đường Mặc Trầm xịu xuống, nhìn cô vài giây, rồi cầm lấy túi giấy trên tay cô.

"Đi thôi!"

"Đi đâu?"

Bùi Vân Khinh kinh ngạc hỏi.

Bàn tay phải nắm được cổ tay mảnh khảnh của cô, Đường Mặc Trầm quay người kéo cô về phía trước.

"Về nhà!"

Bùi Vân Khinh giật mình, sau đó liền vui vẻ đi theo, cùng anh ngồi vào ghế sau, lại nghĩ tới một chuyện khác.

"Đồ của em, còn có chìa khóa xe!"

Lúc nãy chạy vội nên cô chỉ kịp cầm di động.

"Để sau đi!" Bàn tay lớn của Đường Mặc Trầm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ra lệnh, “Lái xe đi!"

Tài xế khởi động xe, Bùi Vân Khinh nhìn đại trạch La gia xa dần.

Xòe bàn tay ra, cô lặng lẽ lần tìm những ngón tay anh, đan vào nhau

Người đàn ông ghế bên cạnh, lưng tựa như buông lỏng, mặt vẫn hướng về phía trước, mắt không liếc nhìn cô.

Bàn tay lại chậm rãi khép lại, đem bàn tay nhỏ của cô nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Bùi Vân Khinh cười khẽ, Đường Mặc Trầm không cười, nhưng trong mắt hiện lên tia nhu hòa.

Chỉ mấy đêm, mà cứ như xa cách với cô cả đời.

Trước đây, anh cứ ngỡ người xưa phóng đại quá mức. cái gì mà "Một ngày không gặp, như cách ba thu".

Bây giờ anh hiểu, cái đó không hề khoa trương, rõ ràng chính là ba thu đó là chưa đủ!

Một cuộc gọi không được,hơn nửa đêm lại chạy tới đón cô, nếu là Đường Mặc Trầm của ngày trước, tuyệt đối sẽ không làm việc xúc động như vậy

Từ khi cô trở về, anh dường như không còn là Đường Mặc Trầm của trước đây.

Bất quá. . .

Khẽ vỗ nhè nhẹ lòng bàn tay mềm mại, Đường Mặc Trầm cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.

Thỉnh thoảng, hành động không như kế hoạch, dường như cũng không tệ!