Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 392: Thua Cam Tam Tình Nguyện



Rút mảnh khăn giấy lau bánh kem trên môi cô, Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng giúp cô để lại ngay ngắn sợi dây chuyền trên cổ.

“Anh tin em!”

Ghen thì vẫn ghen

Để ý thì vẫn để ý.

Chuyện quan trọng, Đường Mặc Trầm không hồ đồ.

Anh tin vào sự lựa chọn của cô!

Bùi Vân Khinh trầm tĩnh lại, tiếp tục ăn bánh, vừa ăn vừa vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh.

Đem nét mặt của cô thu lại trong mắt, Đường Mặc Trầm ngữ khí uy nghiêm.

“Nói đi!”

“Khụ. . !” Cô mím môi, rồi nói tiếp, “Giữa trưa nay chúng em có đi ăn cơm, vốn là còn có Chu lão sư đi cùng, nhưng sau đó thì mẹ Chu lão sư có chuyện, đi trước, cho nên chỉ còn hai người chúng em ăn cơm với nhau, có điều. . . Là Chu lão sư mời khách! Anh. . . Anh đừng tức giận mà?”

“Giận!”

Hả. . .

Hợp tác thì không ngại.

Đi ăn cơm thì lại giận?

Gia hỏa này, đến cùng là như thế nào?

Thầm cảm thán, Bùi Vân Khinh nơi nào còn nhớ được miếng bánh đang ăn, nghiêng người sang, vội vàng dỗ người nào đó.

"Chính là ăn một bữa cơm mà thoi, với lại. . . Cũng chỉ nói chuyện chính sự!”

“Chú nhỏ khẳng dịnh cũng đói bụng đúng không, bằng không anh cũng ăn bánh nhé?”

"Đường bộ trưởng nhà ta đẹp trai như vậy, ai có thể sánh được, Phương Mê gì chứ, thật là đẹp trai quá đi! Không ai sánh bằng, cái gì màPhương Mê, Mi Mê gì đó, đều không được”

Nam nhân cuối cùng nhịn không được, cười khẽ một tiếng, giơ tay khẽ đập vào mông cô.

“Ăn hết bánh của em đi!”

“Sao anh lại đánh em?”

“Không muốn bị đánh?” Nam nhân nghiêng người, đè nửa người cô, “Vậy thì nhận phạt!”

Cô vội vàng bồi khuôn mặt cười, “Không muốn, không muốn, em nhận đánh, em nhận đánh!”

Giờ này trời đã khuya, nếu phạt lần nữa, cô đừng nghĩ được ngủ!

Dù sao, mặc kệ là lúc tước hay là hiện tại, trong mắt anh, cô vẫn luôn là đứa trẻ ấy.

Bùi Vân Khinh cô. . . Nhận thua

Mà lại.

Thu một cách can tâm tình nguyện.

Cầm miếng đào thích ăn nhất trên bánh đưa lên miệng anh.

“Cho anh!”

Dưới ánh đèn ấm áp, anh nhìn xuống miếng đào nhỏ nhỏ.

Đường Mặc Trầm không nói gì, chỉ há miệng ăn miếng đào, tay kia thì vuốt mái tóc cô ra sau.

“Anh đã kiểm tra thông tin Phương Mê, anh ta rất có danh tiếng trên phương diện y dược. Có điều, em vẫn phải đề phòng anh ta. . . Anh không tìm ra bất kỳ sự kỳ lạ nào trong lý lịch của anh ta, nhưng trực giác của anh nói cho anh biết, có chỗ nào đó không thích hợp!”

Nhìn đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của cô, anh nghiêm túc.

“Anh đang phân tích một cách khách quan, không có trộn lẫn cảm xúc chủ quan!”

Lý lịch của Phương Mê không kẽ hở, nhưng một người như vậy, từ bỏ sự nghiệp và tương lai ở nước ngoài, chấp nhận ở lại Long Thành thì hơi bất bình thường.

Suy cho cùng, đây không phải là quê hương của anh ta, ở đây anh ta không có người thân để quyến luyến.

Một người, dù anh có quyết định thế nào đi nữa, cũng đều có lý do và mục đích, nhưng Đường Mặc Trầm không tìm ra được lý do mà anh ta ở lại đây.

Bùi Vân Khinh ngậm lấy miếng bánh gật đầu.

“Em sẽ cẩn thận!"

. . .

. . .

Sáng sớm hôm sau, Bùi Vân Khinh bị điện thoại đánh thức.

Cô mò mẫm cầm điện thoại đưa lên tai, mắt vẫn còn chưa thèm mở.

“Alo!”

"Là tôi, Phương Mê!"

"Phương lão sư?"

"Vừa rồi trên tin tức, nhìn thấy chuyện xấu của chúng ta!"

Chuyện xấu?

Cả người sững sờ như bị sét đánh, đầu cô hỗn loạn, vội vàng bật dậy, ngồi trên giường.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Cô cứ đọc tin tức một chút liền biết, nếu cần tôi, tùy thời đều có thể gọi tới."

"Được!"

Cúp máy, Bùi Vân Khinh nhanh chóng mở app đọc tin tức.

Quả nhiên cô nhìn thấy hình của mình trên tiêu đề.

[Tình yêu thầy trò? Bữa trưa thân mật giữa sinh viên đẹp nhất khoa Y và thầy giáo đại học!]