Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 393: Lộ



"Phóng viên chết tiệt!"

Bùi Vân Khinh tức giận mắng một tiếng, kéo chăn trùm lên người, vội vã vào phòng thay đồ, mặc một bộ quần áo.

Đôi dép tối qua không biết rơi xuống gầm giường hay ở đâu mà chỉ thấy một chiếc.

Cô cũng không lo được, xỏ lấy một chiếc, phi xuống lầu, lao thẳng vào phòng ăn.

"Chú nhỏ!"

Trong phòng ăn!

Đường Mặc Trầm đang nói chuyện với Ôn Tử Khiêm, bên cạnh còn có nữ trợ lý anh đã an bài cho cô Triệu Nghiên.

Nghe thấy giọng của cô, mấy người quay lại nhìn.

Nhìn thấy cô mặc ngược áo, dép bên có bên không, hai người Ôn Tử Khiêm và Triệu Nghiên khóe môi cũng kéo ra, cố nén mơi không cười ra tiếng.

Đường Mặc Trầm nhìn thấy bộ dạng của cô cũng là lông mày cau lại..

"Ra ngoài!"

Bùi Vân Khinh nghĩ anh tức giận với mình, vội chạy qua nắm cánh tay anh.

"Chú nhỏ, anh nghe em nói hết, em liền lập tức ra ngoài!"

"Anh nói không phải em!"

Đường Mặc Trầm nhìn nghiêng qua Ôn Tử Khiêm và Triệu Nghiên.

"Còn không đi?"

Hai người lấy lại tinh thần, vội vã bước nhanh khỏi phòng ăn.

Đem mấy người đuổi ra phòng ăn, anh nhíu mày đứng dậy, đưa cô kéo qua, ngồi trên ghế.

"Chú nhỏ, em. . .!"

Bùi Vân Khinh sốt ruột đứng dậy, lại bị anh ta đẩy ngồi xuống ghế.

"Ngồi xuống, chờ đi!"

"Chú nhỏ?"

"Ngồi xuống!"

Bất đắ dĩ, cô đành phải ngồi xuống ghế.

Đường Mặc Trầm sải bước ra khỏi phòng ăn.

Một lát sau trở về, một tay cầm dép lê, một tay cầm chăn mỏng, đưa tấm chăn khoác quanh người cô.

Bùi Vân Khinh lo lắng về scandal, cô đưa tay lên cầm lấy tấm chăn.

"Em không lạnh, anh nghe em nói, cái đó. . .!”

Đường Mặc Trầm tức giận trừng cô một cái.

“Lộ ra rồi!”

Lộ? !

Bùi Vân Khinh cúi đầu nhìn bản thân.

Quần áo mặc cẩn thận, chỉ là gấp quá, áo liền đằng sau ra đằng trước. . .

Vội vã muốn xuống lầu giải thích với anh, đến bản thân còn chưa kịp mặc nội y, nếu như nhìn kĩ, vẫn có thể nhìn ra mấy phần mờ mờ.

Mặt cô nóng bừng, vội đem chăn trùm lên người.

"Chú nhỏ, tin tức kia. . .!"

Đường Mặc Trầm bình tĩnh ngồi ở bên cạnh cô, "Nửa giờ trước anh đã thấy rồi!”

Bùi Vân Khinh cẩn thận từng li từng tí nhìn lên mặt anh, dò xét.

“Anh. . . Không giận sao?"

Đường Mặc Trầm liếc cô một cái.

Muốn nói không giận tí nào, đương nhiên là không có khả năng.

Dù sao, bức ảnh bên trên tin tức, thực tế chụp đến vô cùng mập mờ.

Tức thì tức,anh cũng chưa đến mức bởi vậy mà mất lý trí.

Ngày hôm qua, chuyện cô cùng Phương Mê ăn cơm, cô đã chủ động khai hếtvới anh, kiểu tin tức này không có gì hơn chính là phóng viên cố tình chọn một góc không rõ ràng gây chú ý dư luận.

Nhất là nhìn thấy bộ dáng cô mặc quần áo ngược, chỉ mang theo một chiếc dép xông tới, hướng anh giải thích.

Chút bực dọc nho nhỏ trong lòng Đường Mặc Trầm cũng nháy mắt tiêu tan.

“Chuyện này, em muốn xử lý thế nào?”

Bùi Vân Khinh xốc tấm chăn, cẩn thận suy nghĩ.

Một lát, lại lộ ra nụ cười

"Vậy em cũng học theo chú nhò, mượn gió của phương tiện truyền thông, giúp Dược nghiệp La thị cùng Dược nghiệp Chu thị quảng bá một chút!”

Vừa nói, cô vừa đưa bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy cổ tay anh.

"Chú nhỏ, có thể phiền anh. . .!”

“Em mới gọi anh là gì?”

“Anh yêu, honey, bảo bối, cục cưng, あ な た. . !” Cô dùng hết ngôn ngữ mà cô biết, vừa lắc tay anh vừa nói đầy dụ dỗ, “Được không?”

“Ừ” Đường Mặc Trầm gật đầu, “Anh sẽ liên lạc với Thiên Hữu qua đây hỗ trợ em, La gia bên kia, anh đã liên hệ với La lão rồi!”

"Cảm ơn anh!"

Bùi Vân Khinh đứng dậy, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên má anh.

Chạy tới cửa, cô lại quay nhìn anh, khẽ nháy mắt, cười xấu

"Ah-ju-ssi, kam-sa-ham-ni-ta!”

Không đợi anh kịp phản ứng, cô đã quay người chạy thẳng lên lầu.

Đường Mặc Trầm đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn, cầm áo khoác mà Ôn Tử Khiêm đưa cho.

"Ah-ju-ssi là gì? "

Ôn Tử Khiêm bị hỏi khó, mà Triệu Ngôn đứng cạnh ngược lại cười nói.

“Bộ trưởng, cái này tôi biết, trong phim Hàn hay có, đại ý là "Đại thúc*"!"

*Bình thường Vân Khinh hay gọi Đường bộ trưởng là tiểu thúc lần này lại sử dụng từ đồng âm lại gọi anh là đại thúc

Đường Mặc Trầm nhịn không được cười nhẹ một cái!

Nha đầu thối này