Bóc Kẹo

Chương 67: Tưởng Tượng



Chương 67: Tưởng tượng

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Lúc Khương Đường ăn cơm còn không quên cho cún con ăn chút đồ ăn với sữa bò, cô ăn một miếng đã thấy nó cúi đầu ăn nhồm nhoàm đầy miệng, còn có sữa vương đầy bên trên.

…. Hỏi nhiều câu hỏi như vậy.

Vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng nhất.

Còn chưa đặt tên cho nó đâu.

Khương Đường nhìn chằm chằm vào nó nửa ngày, thấy nó vẫn luôn ngoan ngoãn vùi đầu ăn đồ ăn, cũng không chạy loạn nhảy lung tung hay nghịch phá đồ đạc như trong tưởng tượng, còn lúc nào cũng luẩn quẩn bên chân cô, cô đi tới đâu cũng dán sát theo sau tới đó, ngoan đến không được.

“Vậy, cứ gọi em là… Ngoan Ngoãn đi.” Cô cầm theo một chiếc khăn nhỏ lau sạch miệng cho nhóc con, sau khi lau sạch mới thả nhóc ta ra, lấy bát ăn để trong khay rửa.

Điện thoại di động đúng giờ vang lên tiếng chuông báo thức, sau khi Khương Đường nhấn tắt thì đi về phòng mình thu thập một chút, bỏ đống tài liệu giảng dạy chuẩn bị cho kỳ thi toeic vào trong balo, lấy khăn quàng cổ đeo lên, đi xuống dưới, chuẩn bị tới trường.
Ngoan Ngoãn biết cô muốn đi ra ngoài, vẫn luôn nhào lên người cô muốn đi theo.

“Không được.” Khương Đường lấy mấy món đồ ăn vặt từ trong ngăn kéo ra đút cho nó: “Em không thể theo chị được, tối nay về chị sẽ dắt em đi bộ.”

Cún con sao có thể nghe hiểu được tiếng người.

Ngoan Ngoãn vẫn như cũ không chịu thả người, đến cả đồ ăn vặt cũng không chịu đến ăn.

Khương Đường không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ đặt nó xuống, nhanh chóng mở cửa lớn đi ra ngoài.

Ngồi tàu điện ngầm qua ba trạm, cô quẹt thẻ đi xuống, đi bộ thêm năm phút đồng hồ là tới lớp học thêm, trong phòng học đã có một vài bạn học ngồi chờ, lớp còn chưa tới hết, giáo viên cũng không chờ lâu, cứ như vậy bắt đầu một buổi chiều huấn luyện thi toeic.

Buổi học không giống như Khương Đường tưởng tượng, vốn cô tưởng rằng những các học sinh bỏ tiền đến đây để huấn luyện đều sẽ khắc khổ đọc sách, kết quả, qua một tháng cô mới cảm thấy, hình như cả lớp này chỉ có mỗi một mình cô nghiêm túc nghe giảng bài?
Mấy cô cậu nhà giàu vĩnh viễn bá chiếm hàng ghế cuối, tùy ý tán gẫu trang điểm, còn cảm thấy sao mà thời gian lại trôi qua chậm đến như vậy.

Khương Đường lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Khoảng thời gian này cô còn chẳng có thời gian đâu mà nhớ Lâm Uyên.

Đại khái là vì trước đây thời gian lười nhác quá nhiều, dẫn đến bây giờ cô phải học hành từ sáng sớm tới khi tối muộn, trừ việc phải lên trường học hoàn thành nhiệm vụ học tập của mình cô còn phải rút ra một khoảng thời gian khác để luyện tập học các từ mới để thi toeic.

Hai người cách nhau mười hai giờ chênh lệch.

Cô vừa mới mở đầu một ngày mới, bên anh đã sắp sửa kết thúc một ngày.

Hàng ghế sau bỗng nhiên có một tiếng cười to.

Tay đang viết của Khương Đường hơi dừng lại, không nghe rõ lời giảng của giáo viên khiến cô hơi nhíu mày lại.
“Các bạn có thể nhỏ tiếng một chút không?”

Cuối cùng, có người lên tiếng nhắc nhở.

"Haizz, biết rồi." Có người hờ hững không chút để ý đáp lại, lật qua một trang sách giáo khoa, lại cùng nhau hiểu rõ trong lòng, không nói mà nở nụ cười: “Một vài người muốn làm hộ hoa sứ giả, chúng tôi hiểu mà.”

Khương Đường quay đầu nhìn lại, khéo đối diện với khuôn mặt có chút đỏ lên của Cố Vũ.

“Không phải.” Cố Vũ nói: "Là tớ nghe không rõ nên mới nhắc bọn họ, cậu đừng nghe bọn họ nói lung tung."

“Ừ.” Cô gật đầu, quay đầu lại tiếp tục ghi chép.

"..."

Cố Vũ không nghĩ tới thái độ của cô lại lạnh nhạt như thế, chút khách sáo lễ phép lấy lòng cũng trở nên như dư thừa

"Không phải chứ.” Có người không nhìn nổi, cầm bút lên chọc chọc cậu ta: “Người anh em, cậu như vậy sao có thể cua được nữ thần chứ?’
“Đừng có nói lung tung.” Cố Vũ nhỏ giọng nói: "Bạn ấy có bạn trai rồi."

"... Chúng ta cũng sắp sửa xuất ngoại rồi, tầm mắt của cậu có thể mở rộng ra một chút hay không hở, còn chưa kết hôn, nếu như cậu có bản lĩnh thì có thể khiến em ấy đá đít chính cung đi, đón cậu vào nha.” Nữ sinh kia nói nhỏ: "Hơn nữa, tớ thấy cô em hôm nào cũng chỉ đi một mình thôi mà, chưa bao giờ thấy có ai đưa em ấy tới, con gái ấy mà, lúc nào cũng muốn có người ở bên cạnh, nếu không nhất định sẽ không

chịu được cô đơn.”

Cố Vũ cười khổ, lòng lại nói, các người chẳng qua chưa bao giờ nhìn thấy vị chính cung kia nên mới nói như vậy, thấy rồi chỉ sợ sẽ không nói như vậy nữa.

Ấn tượng đầu tiên chính là tàn nhẫn.

Là cái kiểu dám liếc nhìn cô nhiều một cái nhất định sẽ bị đánh chết.
Nhưng cậu ta vẫn như trước có chút... Không nhịn được.

Sau khi kết thúc buổi học, bên ngoài trời đổ mưa to.

Cố Vũ nhìn Khương Đường đang đứng ở đại sảnh tầng một, lấy ra cây dù trong ba lô, dùng hết dũng khí nói: "Khương Đường, cậu dùng của tớ này.”

Khương Đường nghe vậy thì kéo tai nghe xuống, từ chối: “Cám ơn cậu, tớ không cần."

“Nhìn trận mưa này, tớ nghĩ nó không tạnh nhanh đâu.” Cậu ta khuyên nhủ.

Dưới màn mưa, bỗng nhiên có một chiếc xe chạy tới, cửa xe hạ xuống, tài xế nhìn về phía hai người bọn họ: “Ai là người có đuôi điện thoại số 0568 vậy?”

“Thật ngại quá.” Khương Đường bước xuống dưới bậc thang, nhàn nhạt cười với Cố Vũ: “Tớ về trước nhé.”

Cố Vũ yên lặng nhìn cô mở cửa xe ra, khom lưng đi vào, cơ thể nhỏ nhắn rất nhanh bị giấu sau cánh cửa xe đen tuyền.
Khương Đường đặt ba lô xuống, sau khi cài chặt đai an toàn mới lên tiếng nói: “Xe tới rồi, em đã lên xe.”

"Ừm ." Ở một đầu tai nghe khác, Lâm Uyên vẫn đang nằm ở trên giường mơ mơ màng màng, sau khi nghe thấy cô nói mới

tìm về tỉnh táo: “Ban nãy em vừa nói chuyện với ai?”

“Một bạn học trong lớp thôi.” Khương Đường nói: "Lần trước lúc đến lớp dạy múa anh cũng đã từng gặp rồi đó.”

"..." Anh suy nghĩ một chút, nhớ được lờ mờ lần trước hình như mình thật sự đã từng gặp được một nam sinh nào đó. Lâm Uyên ngồi dậy, trong nháy mắt tỉnh táo.

“Về tới nhà chưa?” Anh nhanh chóng hỏi.

Khương Đường liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chưa ạ.”

“Bảo tài xế lái nhanh một chút.” Anh nói: "Anh cứng rồi."

"..."

*

Khương Đường về đến nhà, không rảnh lo ôm Ngoan Ngoãn, mặt mày ửng hồng nhanh chóng chạy về phòng, Ngoan Ngoãn bám theo một đoạn, cũng muốn đi theo vào, lại bị cô ôm đặt ra xa: “Em không được nhìn.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười nhẹ.

Khương Đường không dám nhìn thẳng vào ánh mắt khát vọng chờ mong của Ngoan Ngoãn, khóa cửa lại.

“Vậy, anh muốn… gọi video sao?" Cô đặt ba lô xuống.

“Không cần.” Anh cúi đầu nhìn nhìn khối to đã hơi nhô lên dưới hông mình, đặt tay lên: “Hôm nay anh chỉ muốn nghe tiếng của em thôi.”

Khương Đường đã thay xong đồ ngủ, không hiểu anh muốn chơi trò gì: “… Chỉ kêu lên thôi ạ?”

“Tất nhiên không rồi.” Lâm Uyên nói: "Muốn nghe em kêu lên thật lẳиɠ ɭơ, kêu lên như lúc em sảng khoái vì được anh làm em ở trên giường ấy.”

Cô cắn môi, đột nhiên lại để cô kêu lên như vậy ở trên giường... Không có chút khởi động nào cứ thể ở

trên giường để cô kêu suông thôi á?

"Nhanh lên, bảo bối.” Anh dụ dỗ từng bước: ”Còn không nhanh giúp anh giải quyết nữa là anh bị muộn bây giờ.”
Khương Đường ngồi ở trên thảm trải sàn, cân nhắc một chút, còn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói của anh triệt để thấp xuống, cứ như đang đè nén gì đó, tiếng thở dốc như có như không xẹt qua lỗ tai cô.

Sau khi hiểu được anh đang làm gì, trong đầu cô đã có hình ảnh.

Bên dưới vòng eo mạnh mẽ hữu lực kia là côn ŧɦịŧ vểnh cao sẫm màu, nó phách lối ngẩng đầu nhìn cô, gân xanh nhô ra đánh thức ký ức trong thân thể của cô, lúc thứ kia mạnh bạo đâm vào sẽ ma sát vách động của cô, luôn có thể nóng bỏng đâm tới nơi sâu xa nhất.

Cô hơi thăm dò ngâm nga một tiếng, âm thanh vừa mềm mại vừa quyến rũ, Lâm Uyên đã bật loa ngoài điện thoại, đặt nó ở một bên, để cho cả căm phòng đều quanh quẩn âm thanh phóng đãng của cô.

“Côn ŧɦịŧ của anh nói nó nhớ em.”

Khương Đường nuốt nước miếng, du͙ƈ vọиɠ từ trong xương căn bản không thể che đậy được: “Em cũng rất nhớ nó… Em muốn ăn nó quá, em muốn liếm nó có được không?”
“Được chứ.”

Lâm Uyên nhắm mắt lại, để tay ở trên côn ŧɦịŧ, giống như được Khương Đường nắm chặt, miệng nhỏ hồng hào mở ra, dùng khoang miệng ấm áp ngậm lấy, đầu lưỡi vừa liếm vừa hút.

"A, lớn quá, nóng quá, ngập miệng em rồi.”

“Lẳиɠ ɭơ, em ăn hết cho anh! Dám để rơi ra anh sẽ không cho em ăn nữa.”

“Vâng ạ.” Khương Đường ngậm ngón tay vào miệng, liếʍ ʍúŧ đến độ nó ướt nhẹp, âm thanh hàm hàm hồ hồ: “Em mút cho anh đây.”

Yết hầu căng mịn đột nhiên hút một cái, chỉ cảm thấy tất cả linh hồn như thể bị cô hút vào trong miệng nhỏ, bàn tay mềm mại không xương của cô đặt ở hai quả trứng, tất cả bộ phận sinh dục đều đang bị cô nắm trong lòng bàn tay, sâu tận xương tủy, dụ dỗ anh đi sâu vào.

“Chặt quá.”

“Vậy sao?” Cô cố ý nói: "Có chặt bằng huyệt nhỏ của em sao? Anh có muốn không, em chảy ra rất nhiều nước rồi, đã thấm ướt hết thảm rồi, anh chỉ muốn chơi miệng em mà không muốn chơi cái miệng khác sao?”
Trong giọng chất chứa cơn tìиɦ ɖu͙ƈ khó nhịn, còn có chút uất ức.

Cứ như thể cô đang dang mở đôi chân ra, đáng thương khát cầu anh đâm vào.

“A… Học trưởng, anh vào đi có được không? Em muốn được anh làm, đã một tháng không được lấp đầy rồi, bây giờ nó chặt quá, y như lần đầu tiên vậy.”

“Anh muốn hết.” Tốc độ tuốt côn ŧɦịŧ của anh càng lúc càng nhanh. Chỉ hận không thể đâm vào trong huyệt nhỏ của cô, chất lỏng tươi mới trong cơ thể không chút giữ lại chảy ra trước mặt anh, nước càng ngày càng nhiều, còn có những tiếng kêu nhỏ vụn của cô: “Động đi.”

Khương Đường biết anh đã hứng đến khó nhịn, lại càng thêm ra sức yêu kiều: “Sâu quá, nhanh quá, anh ơi, không được rồi, ô ô ô huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ đã bị anh đâm nát."

Anh cắn răng, chỉ hận không thể ngay lập tức đặt trước vé máy bay về nước để hung hăng làm cô ở trên giường.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun trào khắp lòng bàn tay.

Tựa như bắn vào trong cơ thể cô, một giọt không lọt ra ngoài.