Bóc Kẹo

Chương 68: Nhà



Chương 68: Nhà

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Quản gia ở dưới tầng, nhìn đồng hồ, nghĩ thầm ngày thường mặc dù tính tình Lâm Uyên khó ưa, nhưng đối với các kế hoạch đã được sắp xếp từ trước cũng còn tính là khá phối hợp.

Thân là con trai độc nhất của nhà họ Lâm, coi như trước đó anh có phong lưu phóng đãng ở bên ngoài như thế nào thì sau khi trở về cũng phải bắt đầu tiếp nhận một loạt các chương trình học quản lý và mở rộng giao thiệp, lịch trình luôn được sắp xếp đầy đến không lọt.

Hôm nay anh lại mãi chậm chạp không đi xuống.

Đang suy nghĩ có nên đi lên thúc giục hay không, lại nghe nói lúc rời giường đại thiếu gia rất dễ tức giận, bạo phát so với núi lửa còn kinh khủng hơn…

Năm phút sau.

Cuối cùng đại thiếu gia cũng xuống, thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần dài, tinh thần thoải mái sảng khoái bước xuống, đáy mắt cũng không có chút buồn bực như mới lúc rời giường.
Lâm Uyên hỏi: “Danh sách đồ muốn mua hôm qua tôi đưa cho chú đã bắt đầu bố trí chưa?”

"..." Quản gia suy nghĩ một chút nói: "Cậu chủ, thực ra nhà riêng của cậu ở bên ngoài trước đó đã được nhà thiết kế bố trí kỹ càng rồi, nếu cậu muốn dọn ra ngoài thì đi lúc nào cũng được.”

“Tôi không cần những thứ kia.” Lâm Uyên nói: “Chú cứ dựa theo những thứ tôi dặn mà làm.”

“Dạ vâng.” Quản gia nào dám phản bác, chỉ cẩn thận nói: “Chẳng qua là, danh sách hàng cần mua và kế hoạch sắp xếp bây giờ đã nằm trong tay bà chủ rồi ạ.”

Lâm Uyên nhíu mày.

Mẹ Lâm ngồi ở trong phòng ăn, lật mở tập giấy trong tay, thấy anh đi tới thì chậm rãi nói: "Chưa tới được mấy ngày con đã muốn dọn ra ngoài rồi?"

“Ở gần trường hơn một chút.” Anh tự rót cho mình một cốc cà phê.
"Không phải là vì nếu ở nhà con không thể làm chuyện xấu xa gì à?”

"..." Lâm Uyên thêm một viên đường vào, đưa cho mẹ mình: “Con có muốn làm chuyện xấu gì không phải tới khách sạn càng đơn giản hơn sao?”

“Muốn bố trí lại phòng cũng không nhanh được.” Mẹ Lâm nói: "Không bằng con ở tạm khách sạn đi?”

Lâm Uyên lạnh nhạt nói: "Không vội."

“Mẹ hiểu mà.” Mẹ Lâm cười híp mắt lật đến trang cuối cùng :”Nhưng mà, sao trong danh sách yêu cầu của con lại còn có cả ga trải giường hồng nhạt, còn muốn mua thêm một đống gấu bông để đặt trang trí trong phòng, lại còn muốn làm một phòng chuyên cất quần áo và trang sức cho nữ thế nhỉ? Con trai, con là biếи ŧɦái sao?"

Lâm Uyên: "..."

Mẹ Lâm nhấp một hớp cà phê: “Đến ngay cả dép cũng muốn mua hai đôi, được rồi, mẹ đã hiểu.”
Anh ngước mắt lên hỏi : "Mẹ thấy vui sao?”

Mẹ Lâm mỉm cười, đuôi mắt cong lên một độ cong không chênh lệch mấy so với anh: “Đương nhiên rồi, cô gái có thể khiến con tốn tiền bạc và thời gian để đi lấy lòng như vậy thật sự khiến mẹ rất tò mò."

"Vậy mẹ cứ tò mò đi."

*

Xuân qua, tuyết tan, thế giới cuối cùng cũng không còn bị bao phủ trong làn áo bạc nữa.

Trong thư viện yên tĩnh chỉ còn dư lại tiếng nâng bút lật sách.

Sau khi Khương Đường làm xong hết các bài tập trên trường mới mở đề thi toeic ra luyện tập, lông mày khẽ nhíu, bắt đầu làm.

Ở đối diện là Trần Duẫn cuối cùng cũng đã vắt hết óc làm xong đề toán, cô nàng nhìn chung quanh, hí hoáy viết lên tờ giấy nháp rồi đưa cho cô: Đường Đường, tớ làm xong bài tập rồi, bọn mình đi ra ngoài đi dạo phố đi.
Khương Đường do dự một chút, cũng không nhìn cô ấy, viết lại trên giấy: Tớ còn cần ở lại thêm một lúc nữa, cậu bảo Lục Thận đi cùng đi.

Trần Duẫn liếc nhìn Lục Thận đang đeo tai nghe bên cạnh, giơ tay lên kéo tai nghe của cậu ấy xuống, kề sát vào bên tai thấp giọng nói thầm mấy câu, sau khi đạt thành nhất trí, hai người rất nhanh rời đi.

Thời gian chậm rãi qua đi.

Gần tới thời gian cơm tối, người cũng lục tục giảm đi rất nhiều.

Lúc Khương Đường đứng dậy trong thư viện đã trống rỗng không một bóng người.

Cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe, tầm mắt vô ý thức bay xa xa, lục tục có người cưỡi xe đạp xuất hiện trong đám người.

Một người, hai người, ba người.

Trong miệng lặp đi lặp lại các từ đơn mới học.

Chờ tới khi cô nhận ra cũng đã qua người thứ mười.
Chiếc xe buýt số 39 cũng vừa lúc tới bến.

Khương Đường ngồi xe đi tới bệnh viện thú cưng, hôm nay là ngày định kỳ tháng ngày đưa Ngoan Ngoãn đi tiêm vắc xin phòng bệnh, vì để tiết kiệm thời gian nên lúc ra cửa buổi trưa cô đã đưa nhóc ta tới, tiện thể bảo bệnh viện giúp cô tắm cho nhóc.

Trong bệnh viện thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa mèo kêu.

"Ngoan Ngoãn cứ y như mèo ấy, lúc nào cũng nằm úp sấp, chẳng kêu tiếng nào.”

Chị gái y tá dắt cô tới đón cún con nói.

Màu lông trắng của Ngoan Ngoãn đã được tắm rửa sạch sẽ, toàn bộ phần lông dư thừa cũng đã được cắt tỉa cẩn thận, quả đầu tròn vo với đôi mắt to tròn nhìn cô, cả cơ thể không nhiễm một hạt bụi, nhìn cứ y như một cô công chúa nhỏ.

“Em xinh quá đi.”

Khương Đường sờ sờ đầu nó, lộ ra nụ cười.
Ngoan Ngoãn đứng dậy nhoài người về phía trước, muốn nhào tới ôm cô.

"Chờ chút nhé.” Cô trấn an nói: “Để chị chụp cho em một bức ảnh đã.”

Khương Đường nhắm camera về phía cún con, sau khi đổi mấy góc độ chụp gửi cho Lâm Uyên xong mới ôm nó về nhà.

...

Tay Lâm Uyên chống đầu, trong tay là bút máy màu đen đang lười nhác xoay xoay, trên đài là giáo viên đang giảng về nguyên lý quản lý, mặc kệ là ở trong nước hay là nước ngoài, đều vô cùng nặng nề.

Đúng lúc anh đang vô cùng buồn bực ngán ngẩm, màn hình di động sáng lên một cái.

Bút máy màu đen bị vứt lên trang sách bên bàn, anh cầm điện thoại lên xem, khóe miệng khẽ cười.

*

Lúc Khương Đường dắt Ngoan Ngoãn đi ra, giao thông đầu đường đang tắc nghẽn, có tiếng xe cứu thương vang vọng khắp đường, còn có cả cảnh sát giao thông đứng điều tiết giao thông.
"Ầm ĩ quá đi.”

“Đây là cửa bệnh viện mà, lúc nào cũng như thế nào hết, chú cũng quen rồi.”

Ông chú bán hotdog gói bánh lại đưa cho khách, cười cười nói.

Khương Đường nhìn lên bầu trời, bây giờ trời đã tối om, tất cả các xe trên đường đều bật đèn lấp lóe,

đi đi về về, trong một loạt chiếc xe con còn có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen rõ ràng cao hơn các xe còn lại.

Có chút quen mắt.

Cô dắt theo Ngoan Ngoãn đi xuống bậc thang, muốn đi tới gần xem.

Điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.

Ngoan Ngoãn gâu một tiếng.

Khương Đường lấy điện thoại ra, ngoài màn hình chờ hiện lên có tin nhắn WeChat mới.

[ Vòng cổ con mèo bên cạnh đeo kia. ]

[ Anh nghĩ, đeo ở trên cổ em càng tốt hơn. ]

Cô chăm chú nhìn nửa ngày, trước giờ mấy lời anh nói chẳng có lời nào đứng đắn cả, khuôn mặt cô trong nháy mắt đỏ lên.
Người bên cạnh dừng lại, Khương Đường ngẩng đầu, đèn đỏ không biết từ khi nào đã biến thành đèn xanh, đoàn xe cũng ngay ngắn trật tự bắt đầu chạy như bay, trận tắc đường hồi lâu cuối cùng cũng thông suốt.

Lúc Khương Đường về đến nhà thì thấy Trần Duẫn đang cầm theo hộp cơm ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà mình chờ cô.

“Mẹ mình làm mì thịt bò nè, mau qua đây ăn.”

Khương Đường mở cửa, Ngoan Ngoãn nhón chân lên ngửi ngửi hộp cơm trên tay Trần Duẫn còn cô lại cầm khăn nhỏ tới lau chân cho nó.

Trần Duẫn ngồi xổm người xuống đùa nghịch với nó.

Sau khi Khương Đường rửa tay sạch sẽ mới đi tới ngồi trên bàn cơm.

"Đường Đường, tháng này hình như có hội triển lãm anime đó.” Trần Duẫn nói: "Chúng ta cùng tới xem đi?”

Khương Đường: "Cuối tuần à? Tớ hơi bận rồi… phải đi học thêm.”
“Cậu đã từ chối tớ bao nhiêu lần rồi.” Trần Duẫn ôm Ngoan Ngoãn, thấy Khương Đường rõ ràng mệt mỏi hơn trước đó nhiều, đau lòng nói: "Đường Đường, cậu vất vả quá rồi.”

“Vẫn ổn.”

“Có thể là vì từ nhỏ tớ đã không phải học sinh giỏi nên chẳng hiểu mấy cậu nghĩ gì.” Trần Duẫn đăm chiêu như có điều suy nghĩ: “Nếu như là tớ, lựa chọn xuất ngoại có thể được coi như một phương án B để trốn đi, nếu đã có thể đi thì chẳng cần tốn sức ôn tập thi đại học làm gì nữa. Còn nếu phải hoàn thành cả hai việc chắc sẽ mệt chết loại học kém như tớ mất.”

Khương Đường nói: "... Không vất vả, Duẫn Duẫn."

Chỉ hơi bận rộn mà thôi.

“Cái gì mà không vất vả chứ!” Trần Duẫn nói: "Trước đây cậu đều đi ngủ trước mười giờ, còn rất thoải mái lại tự tại, bây giờ đến cả đi bộ cậu cũng không ngừng học từ mới nữa, cũng không rảnh đi chơi với tớ. Không phải tớ nói cậu nghiêm túc như thế là không đúng... Chỉ là tớ thấy cậu không còn vui vẻ như trước đây nữa, cậu nhất định cần phải nghỉ ngơi đi.”
"Nghỉ ngơi à.” Khương Đường lặp lại từ này: “Tớ không thích chơi game cũng không thích xem phim, có nghỉ ngơi cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.”

"..."

Trần Duẫn cảm thấy đường tuyến não của cô bạn thân học bá nhất định không giống tuyến não của mình, nói thẳng: “Nói như cậu thế thà cậu đi tìm học trưởng Lâm luôn đi, hộ chiếu và thị thực cậu đều đủ cả, cậu cũng chẳng thiếu ít tiền này, chắc chuyện này sẽ khiến cậu có hứng thú chứ?”

“Còn phải đi học mà.”

“Đi vào cuối tuần là được rồi, chỉ là đi gặp anh ấy một chút thôi mà, coi như là tiểu biệt thắng tân hôn đi.” Trần Duẫn cổ vũ cô: “Chẳng lẽ cậu không muốn sao?"

Khương Đường giật mình.

Sao có thể không muốn chứ.

Mỗi tối cô nằm mơ đều sẽ mơ thấy anh.