Sau khi Lâm Uyên hỏi xong thời gian chuyến bay của cô thì không chút nghĩ ngợi mua luôn một vé máy bay, dự định bay cùng cô về rồi lại quay lại sau.
Khương Đường đã chối từ nhưng anh vẫn như cũ làm theo ý định của mình.
Chuyến bay đường dài rất mệt mỏi.
Nhưng đối với Lâm Uyên mà nói, anh không thể nhìn được cô đã một mình lặng lẽ chạy tới đây rồi lại phải một mình một người bay về, huống chi, có thể có thêm mấy tiếng đồng hồ để ở bên cô, sao lại mệt mỏi được cơ chứ?
Trong khoang hạng nhất không có nhiều người, vị trí bên cạnh Khương Đường cũng không có ai Lâm Uyên nói chuyện với tiếp viên một lúc sau đó thành công ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.
“Em nhìn gì thế?”
Lâm Uyên chạm vào ngón tay cô. Khương Đường phục hồi lại tinh thần, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: "Người kia trên người nhiều hình xăm ghê.”
Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn qua, là một người đàn ông ngồi đằng trước bên trái bọn họ, người đó mặc một chiếc áo ngắn tay, nơi cánh tay lộ ra một bông hoa to, dưới quần soóc cũng là các loại hình xăm lít nha lít nhít.
"Không đau sao?"
"Không biết.” Lâm Uyên lạnh nhạt nói: “Nếu không, em đi hỏi thử xem.”
Khương Đường ngậm miệng, thu hồi tầm mắt, dụi mặt vào người anh: “Thực ra em cũng không tò mò lắm.”
“Em thích à?” Anh hơi kinh ngạc, không ngờ cô lại có hứng thú với hình xăm.
Khương Đường lắc đầu một cái: “Chỉ là em thấy như thế rất ngầu thôi, lúc xăm chắc là rất đau, còn sẽ đi theo mình cả đời, nếu như không thật sự đặc biệt thì một người cần hạ bao nhiêu quyết tâm mới xăm vào đây?" Anh trầm mặc im lặng một chút.
Đây không phải là vấn đề quyết tâm như thế nào.
Rõ ràng là do có đủ thích hay không mà.
Nữ tiếp viên hàng không đi tới đưa cho bọn họ đồ uống, đề tài cứ như vậy dừng lại, Lâm Uyên đeo tai nghe vào một bên tai, mở ipad, cho cô xem bộ phim điện ảnh văn nghệ mà cô thích để gϊếŧ thời gian.
Lâm Uyên xem cùng cô một lát rồi cứ thế ngủ thϊếp đi.
Bả vai bỗng nhiên hơi nặng, Khương Đường cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh tốt tư thế, để cho anh tựa ở trên vai mình được thoải mái hơn.
Cũng bỏ qua phần lớn nội dung trong phim.
Cô không nhịn được lén lút nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt nhắm chặt dưới hàng lông mi dài mảnh, mỗi lần ở bên anh cô đều là người ngủ trước, hình như trước giờ chưa từng nghiêm túc nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh. Trên lông mày hình như mang theo chút mệt mỏi, lại có chút lười biếng.
*
Sau khi rời sân bay, Khương Đường lên xe được Lâm Uyên gọi từ trước, sau khi vào xong lại nhắn tin cho anh.
Anh đơn giản trả lời một chữ “Ừm.” .
Lúc này chỉ còn hai mươi phút nữa tới lúc anh lên chuyến bay đi về.
Khương Đường không nhịn được gửi WeChat cho anh: Tối nay gọi video không anh?”
Lâm Uyên: Được.
Lâm Uyên: Về đến nhà thì nhắn cho anh.
Mặc dù rất có thể bây giờ anh đã ở trên máy bay nhưng cô vẫn rất ngoan gửi lại cho anh một icon thỏ trắng nhỏ gật đầu, lại nói với tài xế: “Bác tài ơi, phiền bác đổi địa chỉ tới cho cháu, cháu muốn tới bệnh viện nhân dân thành phố."
Bác tài hơi bối rối.
“Thú cưng của cháu còn đang được gửi ở trong đó ạ.” Khương Đường giải thích: “Cháu phải tới đón nó.” Tài xế bật xi nhan.
Khương Đường xuống xe, vẫn là ngã tư như cũ, nhưng lại không náo nhiệt đông đúc như bình thường, lúc này người qua lại rất ít, thời tiết âm u, bắt đầu rơi vài giọt mưa.
Cô lấy chiếc ô trong ba lô ra, vừa định mở ra thì lại thoáng thấy một người phụ nữ.
Người đó cầm túi xách che ở trên đầu, sải bước chạy vào trong xe.
... Chiếc xe cũng rất quen thuộc.
Khương Đường cau mày, mắt thấy người phụ nữ kia quay đầu lại cảnh giác nhìn xung quanh, cô theo bản năng mở ô ra, ngăn đi khuôn mặt của mình.
Một lát sau, chiếc ô tô màu đen rời khỏi nơi này.
Cô đổi hướng không tới bệnh viện thú cưng nữa mà đi tới bệnh viện nhân dân.
Sau đó dựa theo trí nhớ tìm tới phòng bệnh, một đường chạy vội tim đập dồn dập, còn suýt chút nữa đụng phải người nào đó. “Không nhìn đường à?!” Người đàn ông béo mặc áo khoác lông vũ bắt đầu chửi bới.
"Xin lỗi ạ.” Cô không có thời gian để bận tâm, mơ hồ bất an trong lòng cần phải đi nghiệm chứng, sau khi liên tục nói mấy tiếng xin lỗi liền vội vàng muốn đi, người kia nhìn thấy khuôn mặt của cô trắng bệch thì cũng ngẩn người, không tiếp tục dây dưa.
Cô lập tức đi tới khu VIP của bệnh viện.
Y tá ở đây đã từng gặp cô, không hỏi nhiều cho cô đi vào.
Khương Đường đi tới cửa phòng bệnh, bước chân đột nhiên chậm lại một chút, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi điện thoại cho mẹ.
Có tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên từ bên trong.
Không hề giống như những lần trước, lần này điện thoại rất nhanh có người nhận.
“Sao thế?" Giọng nói của mẹ vô cùng lạnh nhạt: “Không đủ tiền tiêu vặt hay phí sinh hoạt không đủ?’ “Mẹ đang ở đâu?" Khương Đường nhỏ giọng hỏi.
Khương Mộng Hi : “Còn ở đâu được nữa.”
Không hổ là kiếm cơm ở giới giải trí, coi như bị đặt câu hỏi đột ngột cũng có thể dùng một giọng điệu vô cùng hoàn mỹ che giấu sự thật, Khương Đường nín thở nói: “Con có một chuyện, vẫn luôn muốn hỏi mẹ.”
“Có phải là mẹ định cả đời cũng không thừa nhận chuyện con là con gái của mẹ hay không?”
"... Không phải con đã sớm biết đáp án sao?"
"Giấy chứng nhận có thể làm giả, thì địa vị cũng có thể nói dối.” Từ trước tới nay Khương Đường chưa từng bình tĩnh đến như thế: “Nhưng con muốn biết suy nghĩ trong lòng mẹ.”
Có phải là cho tới nay mẹ đều coi con là người ngoài hay không.
Nếu không thì, sao đến cả chuyện mẹ sinh bệnh nằm viện cũng phải đề phòng cô. Sợ cô mật báo ra ngoài sao? Hay là, cảm thấy chuyện này không liên quan tới cô?
Một lúc lâu sau, rất lâu sau.
Khương Đường cảm thấy như thể mình đã chờ đến khi máu thịt toàn thân đều lạnh đi mới nghe được âm thanh quyết đoán của mẹ: “Không sai, Khương Đường, mày là nỗi sỉ nhục của cuộc đời tao.”
Cả trái tim bị đập vỡ thành từng mảnh.
Khương Đường không cách nào nghe tiếp nữa, nỗi uất ức và không cam lòng hóa thành chua xót, lúc nước mắt sắp chảy xuống, cô nhanh chóng cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.