Bầu trời vốn dĩ u ám nay như thể bị thứ gì đó đè nặng lên trên.
Khương Đường cúi đầu xuống, dùng sức ngăn lại cảm xúc muốn khóc, mở cửa trước mặt ra.
Bác sĩ ngẩng đầu lên: “Cháu là…”
“Cháu là… Người nhà của bệnh nhân đang nằm phòng 80 tầng 4.” Khương Đường chậm rãi nói: “Cháu muốn tìm hiểu tình huống của bệnh nhân một chút."
“Cháu đóng cửa lại đi."
Do thân phận của Khương Mộng Hi nên bác sĩ vô cùng thận trọng, ông nói: “Bác đã nói tình hình cụ thể với người bệnh rồi, cháu có bất kỳ câu hỏi nào cứ về hỏi thẳng cô ấy là được.”
Khương Đường: “Cháu đã từng hỏi một lần rồi, nửa tháng trước cô ấy cũng đã từng vào bệnh viện một lần, hình như cũng do bác khám. Bác có thể cho cháu xem bệnh án của cô ấy không ạ?” Tại sao mẹ lại ở trong bệnh viện vào lúc này.
Đầu óc của Khương Đường còn chưa điều chỉnh tốt chênh lệch thời gian, có chút rối loạn, cũng không quan tâm đến chuyện mình nói năng lộn xộn, cô trực tiếp nói thẳng: “Bác sĩ, bản báo cáo kiểm tra sức khỏe trước đó bây giờ vẫn còn đang ở trong nhà của cháu, nếu như sau này cô ấy có xảy ra bất cứ chuyện gì, cháu đều có thể dùng bản báo cáo này chất vấn năng lực nghiệp vụ của bác, cháu cũng không nghi ngờ gì về năng lực nghiệp vụ của bác, cháu chỉ muốn bác nói thật với cháu thôi.”
“Còn về phần cháu là ai, nếu như bác đã từng gặp cháu thì chắc ít nhiều gì bác cũng đã đoán ra rồi nhỉ, cũng không cần thỏa thuận không tiết lộ gì cả.” Cô lạnh nhạt nói.
Bác sĩ nhíu mày, nhìn cô ấy có lẽ là còn là học sinh cấp ba mà những lời nói ra đã rất ra dáng một người lớn, còn biết dùng sự nghiệp tới chặn đường lui của ông. "Được rồi, bác nói cho cháu biết.” Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, bác sĩ kia mở hồ sơ y tế điện tử ra. Trong đó có một tập dữ kiện các ảnh chụp X quang. Ông ấy chỉ đơn giản nói với cô những thông tin chi tiết: “Chúng tôi tìm thấy trong dạ dày của bệnh nhân có một khối u, đây là do lịch làm việc thất thường và ăn kiêng không kiểm soát bị tích tụ qua năm tháng tạo thành. Sau này nếu khối u này phát triển sẽ chèn ép các dây thần kinh trong cơ thể, khiến bệnh nhân vô cùng đau đớn. Trước đó cô ấy ngất xỉu ở sân bay chính là vì quá đau.
Chúng tôi đã làm các loại xét nghiệm cơ thể để phán đoán tình hình, sáng ngày mốt sẽ có kết quả, từ bản chất của khối u có thể vạch ra được phương án điều trị cụ thể cho bệnh nhân.”
Khương Đường trấn định nói: "Có phải là khối u ác tính không ạ?” "Khó nói."
"Nếu là ác tính thì, sẽ chết sao?"
"..." Bác sĩ nhớ lại thân hình gầy gò trơ xương của Khương Mộng Hi trong bộ đồ bệnh nhân, có chút không cách nào nhìn thẳng đôi mắt Khương Đường, nói: "Sẽ phải tiến hành trị bệnh bằng hóa trị hoặc xạ trị, cháu yên tâm, các bác sĩ chuyên khoa ung thư của bệnh viện bác đều đứng đầu cả nước…”
“Chuyện này cứ để sau khi có kết quả rồi lại nói đi.” Khương Đường cắt ngang lời an ủi của ông ta, so với sự truy hỏi hoảng loạn vừa rồi cô đã lại bình tĩnh, cô đứng dậy rời đi không nói một lời.
Khương Đường ngồi trên ghế nghỉ ở lầu một của bệnh viện, đặt balo và vali bên cạnh, ngồi thẳng lưng hồi lâu, từng chút một sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.
Cô muốn từ những manh mối tìm ra một cái cớ, nhưng không có gì cả. Cuối cùng, cô đón xe rời đi, bây giờ đã qua không biết bao lâu, Khương Đường không đói, cô chỉ ăn tạm mấy miếng bánh mì, ăn cũng không thấy ngon miệng, trở về phòng, nhìn thấy trên bàn còn bày bừa những quyển vở bài tập cô chưa làm xong, cô bật đèn bàn lên, ngồi xuống muốn tiếp tục làm bài tập.
Một giây, hai giây….
Trong đầu rỗng tuếch.
Cô phiền muộn thở dài, cẩn thận cất bút vào túi đựng, trầm mặc nằm lại trên giường.
Chênh lệch thời gian bây giờ mới xuất hiện, lúc cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại ở một bên đột ngột đổ chuông.
“…A lô?” Cô dụi dụi mắt.
Đầu kia điện thoại trầm mặc một chút mới nói: "Không phải nói muốn video call sao?"
“Anh đến nơi rồi ạ?” Khương Đường miễn cưỡng nhớ lại lời hẹn của mình.
"Ừm.” Anh cau mày: “Đã mấy giờ rồi, không phải bảo em vừa về tới nhà liền phải nhắn tin cho anh sao?” “Em xin lỗi.” Cô gái nhỏ nhẹ giọng nói: "Em quên mất."
“Xin lỗi anh cái gì.” Lâm Uyên nói: “Xem ra ban nãy em không đi thẳng về nhà nhỉ?”
“…Vâng, em tới bệnh viện thú y nhận Ngoan Ngoãn về.”
"Ừm, thế Ngoan Ngoãn sao rồi?" Lâm Uyên hỏi: “Đã lâu không gặp nó, nó có béo lên không?”
Khương Đường theo bản năng sờ sờ bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra cô đã quên mất một chuyện rồi…
“Em quên mất mang nó về rồi.” Cô kéo chăn phủ lên đỉnh đầu, âm thanh buồn bực vô cùng.