Bên tai anh là tiếng hít thở mơ hồ yếu ớt, đại khái là vì đã quá mệt, còn không kịp nói lời tạm biệt tiếng nói chuyện đã dừng lại.
Lâm Uyên lẳng lặng nghe thêm lát nữa mới quay đầu đi xuống lầu hỏi quản gia: “Trước đó tôi bảo chú sắp xếp tài xế đưa em ấy về, chú gọi điện thoại hỏi anh ta xem anh ta đã đưa Khương Đường đi đâu đi.”
Vẻ mặt quản gia không thể hiểu được nhưng vẫn làm theo.
Một lát sau, anh nhận được câu trả lời của tài xế, người kia đưa cô tới cổng của bệnh viện nhân dân thành phố, vì lúc đó cô nói muốn đi đón thú cưng của mình.
Không khác gì lời Khương Đường đã nói.
Nhưng thái độ của cô trước sau rõ ràng có sự khác biệt.
Rõ ràng mới chỉ hôm qua thôi, cô còn có thể gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ nằm nói chuyện phiếm với anh, bây giờ cơ thể lại bỗng nhiên như bị rút khô, mệt đến mới nói chuyện được có một nửa đã ngủ mất. Là chuyện gì đã khiến cô sau khi tới bệnh viện thú cưng rồi mà lại quên mất đón Ngoan Ngoãn về? Trái lại còn là dáng vẻ bị đả kích.
Lâm Uyên càng muốn biết thêm chi tiết, anh bỗng nhiên có chút hối hận sao mình lại không tự thân đưa cô về tới tận nhà, cũng không biết trên đường về cô đã gặp phải chuyện gì.
Anh liếc nhìn điện thoại di động, không nỡ cúp máy, cắm tai nghe vào, tiếp tục làm việc trong tay.
Nếu như, cô đột nhiên tỉnh lại, muốn tìm người nói chuyện.
Vậy thì sẽ không không tìm được người.
Đột nhiên, dường như anh nghe thấy một ít âm thanh nức nở trầm thấp trong tai nghe, tay nắm chuột của Lâm Uyên dừng lại, gần như muốn mở miệng.
Tiếng nức nở lại rất nhanh biến mất.
Suýt chút nữa khiến cho anh nghĩ mình đã nghe nhầm rồi.
Trong trò chơi trên màn hình, A Hách chậm rãi đánh ra một dấu hỏi. [ Yoo… Đại thiếu gia thân mến, chỗ cậu bây giờ chắc là nửa đêm nhỉ? Cậu không ngủ chạy đến tìm tớ chơi game thì thôi đi, sao đang chơi lại đột nhiên treo máy thế hở? Mạng mẽo Mỹ chán thế? ]
[ Hay chú em ngủ luôn rồi.]
Lâm Uyên: [ Ngủ cái rắm. ]
A Hách: [ .... Sao thế? Không phải trước đó còn nói Khương Đường tới tận đó tìm cậu à? Không phải sau khi cậu đặt hết thể lực vào cô em xong không chống đỡ nổi mà ngủ sớm một chút à? Sao bây giờ lại bộ dáng dục cầu bất mãn như thế này chứ? ]
Lâm Uyên không để ý tới anh ta, chỉ lạnh nhạt nói: [ Em ấy cũng bị chênh lệch thời gian, tớ đang đợi em ấy tỉnh lại rồi nói chuyện tiếp.]
A Hách: [ .... Trâu bò, mà thế thì cậu đi chờ em ấy dậy rồi gọi điện thoại cho cậu là được rồi mà? Đừng có tới đây dằn vặt giày vò tớ chứ!!! ] Lâm Uyên: [ Không cần, em ấy tỉnh tớ sẽ biết. ]
Nói cứ như là người ta nằm ngay bên cạnh anh vậy, A Hách không còn gì để nói, bỗng nhiên, anh ta lại thấy không phải là không có loại khả năng này, trong đầu vừa lắc đầu nói không có khả năng lại vừa không nhịn được hỏi: [ Không phải, bây giờ nói chuyện yêu đương còn nói đến cả đi ngủ nữa à? Lúc cậu chơi game với tớ còn không thèm mở mic nữa, đến độ lần nào chơi tớ cũng phải gõ chữ mệt muốn chết!! ]
Lâm Uyên: [ Ờ. ]
Phiên dịch đơn giản là, cậu cũng xứng?
A Hách: [ .... Cậu cứ chiều cô em đi, chiều đến độ sau này có chút đau khổ uất ức cũng không chịu được, để mình cậu chịu! ]
Lâm Uyên lại cảm thấy chẳng có gì đáng kể, bạn gái cũng chỉ có một người, anh không chiều cô thì chiều ai.
*
Khương Đường mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc này đã là nửa đêm, cô bị cơn khát gọi tỉnh. Cô cầm điện thoại di động lên, muốn nhìn xem bây giờ là mấy giờ, lại phát hiện điện thoại di động vẫn đang kết nối, cô thăm dò gọi một câu: “Lâm Uyên?"
“Ừm?” Đầu kia nhẹ nhàng đáp lại, như thể anh vẫn luôn
nói câu này vậy: “Dậy rồi?”
Cũng không quan tâm bây giờ đang ở trong phòng học, Lâm Uyên chỉ để tâm tới âm thanh mềm mại yêu kiều trong tai nghe, chỉ hận không thể phóng đại âm thanh lên gấp mười lần để nghe được rõ ràng hơn: “Em ngủ ngon không?”
“Cũng được.” Cô nói, giọng có chút khàn khàn, cô vội vã mệt mỏi chạy về, còn chưa uống một giọt nước nào, Khương Đường đổ nước ra cốc, sau khi uống nửa cốc mới nói: “Em quên mất không cúp máy…. Sao anh cũng không tắt máy thế?”
Cuộc gọi không tiếng động kéo dài lâu như vậy, lâu đến độ trời từ ban ngày biến thành đêm tối luôn rồi. Ở bên kia hẳn cũng giống như vậy.
“Không sao, dù sao anh cũng không ngủ được.” Lâm Uyên nói: “Bây giờ em đã thoải mái hơn chưa?”
Khương Đường: "Ừm, đỡ rồi ạ."
Lúc này cô mới nhận ra mình còn chưa rửa mặt, căn bệnh thích sạch sẽ lại quấy rầy, cô vội vàng đặt cốc nước xuống: “Em, em đi tắm cái đã, người bẩn quá.”
"Sao thế?” Anh nói.
Đầu kia rất nhanh truyền đến một trận tiếng xột xột xoạt xoạt, tiếp theo là tiếng nước chảy, nghe thấy âm thanh của nước, anh có thể đoán được cô đã bắt đầu tắm rửa, nhưng ngoài ý muốn là, dù biết rõ ràng ở đầu kia điện thoại cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm rửa nhưng anh ở bên này lại bình tĩnh đến không có một tia tà niệm.
Ừm, chỉ cần tinh thần của cô tốt hơn là được.
Sau khi Khương Đường tắm rửa cho mình một chút mới ngồi xuống chậm rãi nói chuyện cùng anh, Lâm Uyên vốn muốn hỏi sau khi cô tới bệnh viện đã gặp phải chuyện gì, lại bị cô hỏi trước: “Lâm Uyên, em có một chuyện muốn hỏi.” "Hả?"
"..." Cô cân nhắc một chút, thời gian có hơi lâu, im lặng ngắn ngủi khiến cho tinh thần Lâm Uyên không khỏi căng thẳng một trận, , vốn tưởng rằng cô sẽ hỏi chuyện gì nghiêm trọng, lại nghe cô nói: “Có phải là mẹ của anh vô cùng thích Khương nữ thần hay không?"
Cô đột nhiên muốn làm rõ, trong miệng mẹ Lâm là sự yêu thích tới từ đáy lòng, hay hoàn toàn là vì Khương Mộng Hi có thể kiếm được tiền cho bà ấy, thích mẹ của cô như thích một cái cây hái tiền.
Lâm Uyên không ngờ cô lại nhắc tới một người ngoài vào lúc này, nhưng cũng phối hợp tỉ mỉ suy nghĩ một chút nói: "Hẳn là loại yêu thích của fans đối với thần tượng, lúc anh còn bé còn thường xuyên thấy mẹ theo đuổi ngôi sao... Phần lớn tiền cha anh đưa cho mẹ đều bị mẹ anh đập vào để nâng cô ấy.”
Trong lòng Khương Đường sáng tỏ. ...
Sau khi cúp máy, Lâm Uyên nghe thấy giọng nói của cô đã khôi phục bình thường, không nghĩ nhiều chuyển động bút, chẳng qua, anh vẫn hơi nghi hoặc một chút tại sao Khương Đường lại hỏi câu kia.