Cô lại lần nữa mở sách bài tập ra, một lần nữa bắt đầu viết, sau khi nói chuyện với Lâm Uyên cuối cùng cô cũng đã rõ ràng một chút.
Hoặc là nói, vì trốn tránh một chuyện sẽ phải đối mặt, cô phải buộc mình chuyển hướng sự chú ý của mình đi, không để sự sốt ruột và áp lực bao phủ mình.
Trời rất nhanh sáng lên.
Lại là một ngày yên bình khác.
Sáng sớm, lúc cô đi ra ngoài cửa khu chung cư, anh chàng bảo vệ gọi cô lại, nói: “Bạn học Khương, em có bưu kiện này.”
Bây giờ mới sáng sớm, Khương Đường không nhớ rõ trước đó mình có đặt cái gì hay không, nhưng trên kiện hàng có ghi tên cô, cô liếc nhìn đồng hồ, vội vã ký nhận sau đó ôm theo bọc hàng một đường chạy tới trường học. Sau khi tới phòng học, Trần Duẫn bèn tới gần: “Đường Đường, cậu mua gì thế, sao tới trường mới bóc vậy?”
Khương Đường lắc đầu một cái.
"Vậy để tớ bóc cho.” Trần Duẫn tìm kéo tới nói: “Tớ đây da dày thịt béo, kể cả có là bom tớ cũng không sợ.”
Cô nói xong câu đó khiến không ít người bị hấp dẫn tới.
Trần Duẫn giơ tay lên cắt bưu kiện ra, hộp chuyển phát nhanh nhanh chóng bị bóc mở, lộ ra bên trong đầy ăm ắp các loại ảnh trong tạp chí và poster.
Mà nội dung trên đó đều là hình ảnh của một người phụ nữ hoặc quyến rũ hoặc thanh lệ.
Biểu tình của Khương Đường hơi ngừng một lát.
"Tất cả đều có chữ kí nè!” Trần Duẫn kêu lên: “Trời đất ơi, Đường Đường, cậu…”
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Khương Đường, Trần Duẫn dừng lại nói: "Sao cậu biết tớ rất thích Khương nữ thần thế? Còn có tâm mà sưu tầm cho tớ nữa chứ, ô ô ô cậu tốt quá đi!" Mọi người xung quanh cũng vô cùng hâm mộ.
Chủ nhiệm lớp đẩy cửa ra, đi vào phòng học, liếc nhìn Khương Đường bên trong tiêu điểm, vỗ vỗ bảng nói: “Chúng ta sắp sửa phải thi tháng rồi, các em đang làm gì thế? Cho là vây quanh học sinh giỏi liền có thể xin được ít may mắn à?”
Khi cô ấy bước tới, đống tạp chí và poster trên bàn đã không còn kịp để giấu đi nữa rồi, cô giáo hơi nhíu mày nói: “Khương Đường, bây giờ đang là giai đoạn nước rút, em phải chú ý một chút."
Chủ nhiệm lớp hiếm khi nói nặng với cô như vậy, Khương Đường hơi bối rối, dọn dẹp đồ lại sau đó mở sách giáo khoa ra.
Có thể một lần lấy ra đủ loại sản phẩm như thế, hơn nữa trên toàn bộ các hình ảnh này còn có chữ kí limited như vậy, ngoại trừ vị đại thiếu gia Lâm Uyên kia ra thì thật sự chẳng còn ai nữa rồi. Khương Đường cầm bút lên.
Anh... anh thật sự nghĩ là cô đang theo đuổi ngôi sao sao.
Nhưng mà, dựa theo góc độ của anh, có nghĩ như vậy cũng bình thường.
Cô nhìn chằm chằm vào bảng đen một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn không nhịn được lén lút lấy điện thoại di động ra, gửi cho anh một tin nhắn cảm ơn.
Đầu kia hẳn đang còn trong giấc mộng.
...
Sau khi tan học, Khương Đường đeo balo đứng ở bên trong trạm xe buýt đợi, một chiếc màu đen xe chạy đến bên người cô, A Hách ló đầu ra khỏi cửa xe, cười nói: "Khương Đường, em muốn về nhà sao? Để anh đưa em về.”
"Cảm ơn anh nhưng không cần đâu.” Khương Đường hơi cong lưng nói từ chối.
Chuyện cô muốn tới bệnh viện dù sao cũng là một bí mật.
"Đừng sợ.” A Hách cho là cô đang thẹn thùng: “Lâm Uyên nhờ anh chăm sóc em thật tốt… Yên tâm đi, anh cũng là tiện đường, tiện đường thôi." Lời này nói ra chính bản thân anh ta cũng chẳng tin.
Lâm Uyên đã ra nước ngoài lâu như vậy rồi, sao bây giờ mới bảo cậu ta qua chăm sóc cô cơ chứ?
Khương Đường vẫn cứ từ chối.
A Hách không miễn cưỡng, để cho tài xế lái xe tiến vào trong đường nhỏ, chỉ chốc lát sau đã rời khỏi tầm mắt của Khương Đường.
Khuôn mặt tươi cười của A Hách thu liễm lại, dựa theo Lâm Uyên căn dặn, hôm qua anh ta đã vận dụng quan hệ vào bệnh viện thú cưng lật xem ghi chép khách tới thăm, căn bản không có tên của Khương Đường.
... Cho nên, ngày hôm qua cô rốt cuộc đã đi đâu.
Một lát sau, Khương Đường đợi đến lúc xe công cộng đến, cô lên xe.
A Hách nghĩ đến Lâm Uyên phân phó, chậm rãi nói: "Theo sau."