Khi ngọn đèn dầu ở nhà nhà đều đang sáng trưng, gia đình sum vầy đoàn tụ, thì có một đôi tay tội lỗi đã lặng lẽ vươn xuống vực sâu tội lỗi.
Một gia đình ba người ở thành phố Thanh Hải đã xảy ra một vụ thảm sát đau lòng, cả ba người trong gia đình đều bị băm nát, để lại những cơ thể nát bấy.
Người ta chưa từng thấy qua cách xuống tay ghê tởm như vậy.
Trong khoảng thời ngắn làm cả nước phải khiếp sợ làm cho người ở thành phố Thanh Hải hoảng sợ.
Mọi người đều lo sợ rằng mình có thể là mục tiêu tiếp theo nên họ yêu cầu chính phủ nhanh chóng phá vụ án này, vào lúc này, chính phủ cũng chịu áp lực rất lớn.
- Chu đội, chúng tôi đã phong tỏa hiện trường, tình huống bên trong là cảnh tượng mà tôi chưa từng gặp phải kể từ khi tôi bắt đầu làm công việc này.
- Cả ba người, không người nào còn nguyên vẹn, làm người ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc giữa bọn họ có thù oán gì!
Vương Soái, thành viên của tổ trọng án đè thấp giọng xuống nói.
- Ừm, để tôi vào xem một chút, Tiểu Triệu đi theo.
Mặc dù Chu Lệ đã tưởng tượng qua, cô cũng đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cô sởn cả da đầu.
Máu trong phòng khách bao phủ toàn bộ đại sảnh và xương người vương vãi khắp nơi.
Tiểu Triệu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi bàng hoàng, liền chạy ra ngoài không ngừng nôn thốc nôn tháo.
- Lập tức ghé thăm những người xung quanh đây, xem có người nào khả nghi không, hoặc là có ai nghe thấy tiếng động lạ gì không, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ có người nghe được.
- Khó. Vì đêm qua là đêm giao thừa, nên nhiều hộ gia đình đã về quê ăn Tết, hơn nữa tiếng pháo nổ lớn như vậy, khó lắm! - Vương Soái nói.
Chu Lệ cũng cảm thấy áp lực mà trước đây chưa từng có,
- Để cho bác sĩ pháp y xác định thời gian tử vong càng sớm càng tốt, làm vậy có thể thu hẹp được phạm vi.
- Bây giờ trở lại đội rồi triển khai bước tiếp theo của công việc.
- Nạn nhân, Vương Đông, nam, 45 tuổi. Chủ tịch tập đoàn Hải Thành, có giá trị tài sản hơn 10 tỷ đồng, là một nhà từ thiện nổi tiếng ở thành phố chúng tôi.
- Nạn nhân, Phù Phiến, nữ, 35 tuổi.
Đó là vợ của Vương Đông, sau khi gả cho Vương Đông, bà ta ở nhà giúp chồng dạy con.
Cuối cùng là con gái của hai người bọn họ, chỉ mới năm tuổi, hung thủ cũng không buông tha, quá tán tận lương tâm, đây chính là tình huống cơ bản của nạn nhân.
- Tiểu Triệu, cậu có thu hoạch được gì khi đến thăm những người xung quanh và nhân viên của công ty họ không?. Truyện Quan Trường
- Tôi hỏi hầu như là tất cả hàng xóm xung quanh thì hàng xóm đều trả lời, hai vợ chồng họ đều rất hiền hòa.
- Vợ chồng ân ái, con gái thông minh lanh lợi, cũng không có nghe nói có chuyện nào làm ầm với hàng xóm cả.
- Tôi cũng hỏi qua nhân viên của công ty, họ đều nói rằng chủ tịch của họ đối xử rất tốt với nhân viên, vô cùng cảm thông với họ, cũng chưa bao giờ nghe nói có xích mích nào với đối tác.
- Bên bác sĩ pháp y sao rồi, về phương diện này có phát hiện được gì không?
Sau đó, Chu Lệ hỏi chị Triệu.
- Thời gian tử vong của ba nạn nhân ước tính là trong khoảng từ mười một giờ đến mười hai giờ tối.
- Hơn nữa trước khi chết tất cả nạn nhân đều bị tra tấn dã man. Hung thủ dường như đã cố tình trút giận vào họ.
Chị Triệu hơi nghẹn ngào khi nói đến đây, vì chị cũng là mẹ của một đứa trẻ rồi, tự hỏi phải loại cầm thú như thế nào mới làm ra được chuyện như vậy?
- Tất cả họ đều phải chịu đựng nỗi đau mà người không thể chịu được trước khi chết, nếu không phải vì lòng căm thù thì với thủ đoạn tàn độc này của hung thủ sẽ làm người ta giận sôi máu.
Chị Triệu lắc đầu, chị ấy thật sự không thể tưởng được, lòng người âm hiểm!
- Hiện giờ chưa có bất kỳ manh mối nào. Tất cả chúng ta phải làm việc chăm chỉ hơn, tiếp tục đi thăm dò, chúng ta nhất định đã bỏ lỡ điều gì đó.
Chỉ khi nắm chắc thời gian điều tra ra kẻ sát nhân, mới có thể an ủi linh hồn nạn nhân ở trên thiên đàng.
- Trên đời này không có yêu ghét vô cớ.
- Đồng thời, cũng cần phải hỏi tra xem có khả năng do bệnh nhân tâm thần phạm tội hay không, cách ra tay lộn xộn này cũng có thể do bệnh nhân tâm thần gây ra.
Nhìn mọi người phải bận rộn với công việc trong dịp Tết Nguyên Đán, trong lòng Chu Lệ cũng cảm thấy khó chịu, nhưng không có cách nào, vì an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân mới là điều quan trọng nhất.
- Tất cả chúng ta hãy làm việc chăm chỉ hơn nữa, loại chuyện này xảy ra giữa dịp Tết Nguyên Đán làm cả thành phố náo loạn lên và người dân thường không có được một cái Tết bình yên.
Các nhân viên chính phủ như chúng ta cũng cần phải xứng đáng với bộ đồng phục cảnh sát mà chúng ta đang mặc!