Trải qua nhiều ngày đêm điều tra vẫn không tìm ra một chút manh mối nào, công việc bỗng chốc lâm vào bế tắc!
- Khi công việc lâm vào bế tắc, chúng ta phải trở lại hiện trường vụ án để xem liệu chúng ta có bị mắc kẹt tại một sai lầm nào hay không.
Vương Soái, Tiểu Triệu cùng tôi đến hiện trường xảy ra vụ án. Nhìn bộ dáng của Chu đội như sấm rền gió cuốn, Vương Soái cùng Tiểu Triệu cũng vội vàng đuổi theo.
- Bây giờ chúng ta hãy tái hiện lại cảnh hiện trường vào đêm giao thừa, hai vợ chồng son cùng đứa con cùng nhau xem chương trình liên quan cuối năm ở trong phòng khách, cháu bé đã ngủ từ trước đó, lúc này, tiếng chuông vang lên, có người đến và bước vào nhà, phải, người này nhất định là một người mà họ rất quen thuộc, rồi không biết vì lý do là gì, người đó bất ngờ đánh bất tỉnh nạn nhân từ phía sau, sau đó trói bọn họ lại, rồi tra tấn từng người một, còn vì sao lại ra tay với đứa nhỏ, có thể là trong quá trình tra tấn cha mẹ thì đứa nhỏ đã tỉnh dậy và đứa nhỏ liên tục khóc lớn làm nảy sinh lòng căm phẫn trong hắn, cho nên hung thủ dứt khoát giết chết đứa nhỏ khiến cha mẹ càng thêm đau khổ. Vậy động cơ của hung thủ là gì?
- Ghen tị
Đột nhiên, có âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.
- Này, anh là ai? Những người không phận sự không được vào và không được cản trở công vụ, mau rời đi.
Vương Soái vội vàng nói, nếu không Chu đội tính nóng như kem sẽ cho người ta một đá. Đây không phải là lúc bị người ta kiện cáo.
Mà lúc này Tiểu Triệu đã ngây người rồi, làm sao lại có người đẹp trai như vậy chứ?
Thấy các thành viên trong đội của mình không có tiền đồ như vậy, Chu Lệ lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta mà không nói ra lý do thì cô cho anh ta đẹp mặt.
- Chào mọi người, tôi là chuyên gia tâm lý học được trung ương cử đến để hỗ trợ mọi người, gọi tôi là Hứa Ninh.
"Chuyên gia tâm lý" Chu Lệ trong lòng có chút khinh thường, một gã đẹp trai không xài được. Lãnh đạo không yên tâm giao cho tôi ư! Để tôi xem anh có năng lực gì.
- Anh gọi là Hứa Ninh, đúng không? Vừa rồi anh nói lý do là ghen tị, vậy anh hãy nói nguyên nhân cho tôi nghe thử xem.
Nhìn Chu đội nghiến răng nghiến lợi, hai người còn lại cũng yên lặng, ngậm miệng lại.
- Nhìn con dao mà hung thủ dùng đi, có vẻ như nó đã được sử dụng qua rất lâu rồi, lại nhìn dấu chân, trên đó có để lại vết bùn đất, có thể từ dấu vết nhìn ra đế giày bị mòn, điều này chứng tỏ chủ nhân của đôi giày này có thể là người làm việc ở bên ngoài quanh năm.
- Vậy làm sao mà nạn nhân một người doanh nhân sở hữu hàng chục tỷ lại có người bạn như thế? Chắc chắn là mọi người không có điều tra về quá khứ ông Vương Đông làm giàu như thế nào rồi.
- Vương Đông, những năm trước đó, ông ta bắt đầu cũng là một công nhân nhỏ ở trên công trường làm công cho người ta, sau này mới từ từ giàu lên. Một người đã từng giống như mình, bây giờ lại trở thành một ông chủ cao cao tại thượng.
- Người ta có vợ hiền, con gái ngoan, người một nhà sống vui vẻ hòa thuận, mà mình thì vẫn nghèo rớt mồng tơi, cô đơn một mình, còn đang vì miếng cơm manh áo mà chật vật mưu sinh, dựa vào đâu mà mình và người ta có khoảng cách lớn như vậy?
- Dưới tâm lý cảm thấy vô cùng không cân bằng này, mới sinh gây ra hậu quả như vậy, hung thủ sẽ nghĩ bọn họ nên giống như mình, bọn họ không nên sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy
- Dưới tâm lý méo mó như vậy, thảm kịch này mới nổ ra.
- Thế nào, mọi người nghĩ gì về phân tích của tôi?
Chu Lệ bĩu môi khi nghe xong, cái gọi là tâm lý học này đơn giản là thứ vớ vẩn, cũng không biết các vị lãnh đạo nghĩ gì nữa, mà phái một người như vậy tới đây.
Trong lòng Chu Lệ vẫn rất khó chịu, nghĩ rằng chuyên gia tâm lý cũng chẳng ra gì?
Lý thuyết là một tập hợp, nhưng không có bằng chứng thì mọi thứ đều là lời nói suông, nói thế có thể lừa trẻ con, nhưng ở chỗ cô bằng chứng mới là chân lý.