Bóng Lưng Nhạt Nhòa

Chương 14: Uống rượu say



Nếu quan hệ đã quang minh chính đại bị bại lộ, Hoa Tử Thạc không cần phải giấu diếm nữa. Dù sao Ngô Hi cũng đã sớm biết, còn Quý Thâm Ngạn, chỉ ngạc nhiên một chút rồi thôi.

Hoa Tử Thạc thấy mình sao vạch trần quan hệ của bản thân còn nhanh hơn Ngô Hi nữa.

“Bà xã, em đổi nồi nước dùng đi, gần đây không phải cảm thấy nóng bức sao?”

“Ăn lẩu phải ăn cay mới đúng vị.” Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi hạ giọng, “Chú ý ăn nói cho em.”

Ngô Hi liếc mắt nhìn Quý Thâm Ngạn, vừa vặn người đối diện cũng nhìn sang, cậu hoảng loạn vội vàng đứng dậy, tích cực nói: “Tôi đi bảo ông chủ đổi nước dùng.”

Ngô Hi biết Quý Thâm Ngạn không thích ăn cay, nhưng luôn giấu trong lòng không nói. Nếu như Hoa Tử Thạc không lay chuyển được Lâm Vũ, một nồi toàn ớt thế này, hẳn Quý Thâm Ngạn cũng sẽ bình thản ung dung ăn thôi. Thân thể là của mình, sao lại không biết quý trọng như vậy chứ?

Quý Thâm Ngạn có chút suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Ngô Hi rời đi.

Bởi vì trong quán rất đông khách, Ngô Hi chờ ông chủ rảnh rỗi mới đề nghị, vì vậy có chút mất thời gian. Khi cậu đi qua buồng vệ sinh để về chỗ ngồi, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc, bước chân ngừng lại một chút.

“Ông nội, cháu biết rồi.”

Là Lâm Vũ.

Ngô Hi đang định đi qua hỏi thăm, tự nhiên nghe được tiếng khóc nghẹn ngào bức bối, sau đó là tiếng vòi nước chảy, tiếng hắt nước lên mặt. Bước chân cậu lùi lại, trốn vào góc trong, sau khi nghe được tiếng khóa vòi cùng tiếng chân xa dần, cậu mới chậm rãi theo sau.

Khi quay về chỗ ngồi, Ngô Hi cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Vũ.

Chắc hẳn cậu vừa khóc.

Nhìn kỹ thật lâu tới mức Lâm Vũ cũng hiếu kì nhìn lại, lúc này Ngô Hi mới quay đầu đi. Nhưng thật ra Hoa Tử Thạc đã phát hiện ra, hét lên: “Tiểu Hi, cậu đừng có để ý tới Tiểu Vũ, em ấy là của tôi.”

Đương nhiên thuần túy chỉ là đùa giỡn.

Lâm Vũ bĩu môi: “Đồ ngốc.”

Khi mọi người không lưu ý, trên mặt cậu hiện lên biểu tình đau khổ.

Khi hứng thú đang nồng(1)  sao có thể không có rượu. Tuy rằng mọi người đều là sinh viên, nhưng cũng gọi vài chai rượu tới trợ hứng.

Đề nghị gọi rượu của Hoa Tử Thạc đâu chỉ đơn thuần để khuấy động bầu không khí, chứ không thì bia cũng được mà. Trong lòng anh đã có kế hoạch “một ná bắn trúng hai con chim”. Thứ nhất, anh biết tửu lượng của Lâm Vũ rất kém, uống vài chén sẽ say, đợi tới tối anh có thể muốn làm gì thì làm. Ha ha ha o(*////▽////*)q. Thứ hai, trông Ngô Hi nhỏ nhắn xinh xắn chắc tửu lượng cũng không cao, đến lúc đó cậu ấy quá chén, bắt Quý Thâm Ngạn đưa về nhà. Về phần sau đó phát sinh chuyện gì chỉ có thể trông vào hai người sẽ phát triển thế nào, Hoa Tử Thạc để tạo ra cơ hội thôi.

Vốn tưởng rằng chuốc say Lâm Vũ rất khó, anh phải phối hợp uống vài chén, còn thêm mắm thêm muối nói: “Bà xã, em cứ uống đi, say còn có anh.” Một mặt còn không quên trêu ghẹo Ngô Hi, “Tiểu Hi, cậu đừng cố gắng làm bé ngoan nữa, nào tới đây, nếm thử chút rượu đi.”

Tính tình Ngô Hi dễ mềm lòng, nhanh chóng bị Hoa Tử Thạc thuyết phục, chỉ cần Hoa Tử Thạc chú ý chừng mực, lượng rượu vừa phải là được. Nhìn Ngô Hi đã có chút choáng váng xây xẩm mặt mày, Hoa Tử Thạc lộ ra khuôn mặt tươi cười, trước cái nhìn nhàn nhạt của Quý Thâm Ngạn mà cười đắc ý.

Lâm Vũ một mình uống rượu giải sầu, Ngô Hi nằm úp sấp trên bàn ngủ, Quý Thâm Ngạn trầm mặc không nói lời nào, Hoa Tử Thạc thoải mái tưởng tượng tới kế hoạch buổi tối.

Đêm khuya dần, không có cuộc vui nào không tan.

Hoa Tử Thạc khiêng Lâm Vũ say khướt, còn lắc lắc Ngô Hi. Sau đó anh mỉm cười với Quý Thâm Ngạn, nói: “Tiểu Hi ở đối diện cậu, có thể phiền cậu đưa cậu ấy về nhà không?”

Hoa Tử Thạc tất nhiên biết rõ Quý Thâm Ngạn không có sự lựa chọn nào khác, bởi vì chỉ có anh mới có thể đưa cậu về nhà.

Quý Thâm Ngạn không nói gì, chỉ nhìn bộ dạng Ngô Hi không nhúc nhích mà nhíu mày, sau đó cúi người sờ soạn lục lọi người Ngô Hi.

“Này, tôi nói cậu đừng có ăn bậy đậu hũ nhà người ta.” Hoa Tử Thạc ngạc nhiên.

“Tìm chìa khóa.”

Hoa Tử Thạc vội vàng giục, “Tìm không được thì đừng tìm nữa, để Ngô Hi ở nhà cậu một đêm cũng được chứ sao, hai thằng con trai sợ cái quái gì.” Nói xong còn kêu Quý Thâm Ngạn đỡ người ra.

Hoa Tử Thạc lớn tiếng quát làm người đi đường cứ liên tiếp nhìn lại, Quý Thâm Ngạn đành phải trầm mặc nâng Ngô Hi ra ngoài.

Không biết có phải do đang ngủ hay không, Ngô Hi im lặng nằm trong lòng Quý Thâm Ngạn, không ồn ào, không làm ầm ĩ.

Trước cái nhìn đầy thâm ý của Hoa Tử Thạc, hai người lên xe taxi.

Đôi mắt chậm rãi mở ra, Ngô Hi không nhận ra tình hình hiện tại. Cậu xoa xoa mắt, mơ màng hỏi: “Tôi đang ở đâu?”

“Trên đường về.” Thấy Ngô Hi đã tỉnh, Quý Thâm Ngạn nghĩ cũng bớt việc.

Chỉ là khi đôi mắt Ngô Hi mê man nhìn anh, anh biết cậu còn chưa tỉnh rượu.

“Chàng trai, cậu bé này không phải là muốn ói chứ?” Tài xế lo lắng hỏi, nếu như ói ra xe, lau chùi rất phiền phức, tài xế ghét nhất là khách hàng say rượu.

“Muốn nôn sao?”

Ngô Hi không trả lời, vẫn chỉ mở to đôi mắt tròn không chớp nhìn Quý Thâm Ngạn. Được rồi, đừng trông cậy một con ma men sẽ trả lời câu hỏi của bạn. Thấy bộ dáng Ngô Hi không phải là muốn nôn, Quý Thâm Ngạn tự kết luận.

“A!” Ngô Hi đột nhiên hét lên một tiếng, dọa sợ Quý Thâm Ngạn cùng tài xế. Ông ta vội vã phanh lại, tưởng rằng có tình huống gì phát sinh.

“Tôi biết cậu, cậu là Quý Thâm Ngạn.”

Tài xế ngượng ngùng cười: “Say tới không biết trời trăng gì rồi.” Sau đó tiếp tục lái xe.

Ngô  Hi cười ha hả, vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Ngô Hi.”

Thấy Quý Thâm Ngạn không phản ứng, bởi vì không được anh để ý, Ngô Hi lộ ra bộ dạng như muốn khóc, ngữ khí mang theo nghẹn ngào: “Có phải cậu rất ghét tôi không?”

Quý Thâm Ngạn đau đầu nhìn Ngô Hi, còn chú ý tới ánh mắt hiếu kỳ của tài xế thỉnh thoảng liếc xuống.

“Không.”

He he he ヾ(o°ω°O)ノ? Ngô Hi vui tươi hớn hở cười khúc khích, tựa đầu lên vai Quý Thâm Ngạn, âm thanh buồn phiền hờn dỗi, “Đau đầu, khó chịu, lần sau không bao giờ uống say nữa, không uống rượu nữa!” Câu cuối còn hô to lên.

Vừa lúc chờ đèn đỏ, tài xế buồn chán bắt chuyện: “Bạn của cậu thật thích đùa.”

“Quý Thâm Ngạn, tôi thích cậu, rất thích cậu.” Một câu này cậu ghé vào tai Quý Thâm Ngạn mà nói, tài xế cũng không nghe được.

“Quý Thâm Ngạn, tôi thích cậu.” Những lời này trước đây anh đã từng nghe Ngô Hi nói, chỉ là khi đó Quý Thâm  Ngạn không hề do dự từ chối, còn nói ra những lời tổn thương.

Hôm nay, khi lại được thổ lộ lần nữa, Quý Thâm Ngạn cảm thụ sâu sắc. Người này thích anh, trước sự coi thường của anh vẫn kiên trì bền bỉ. Có lẽ khi đó, anh không nên nói với cậu những lời tàn nhân đến thế, bởi vì anh không có quyền phủ nhận tình cảm của người khác.

Sắp tới nơi, Ngô hi cũng ngừng làm ầm ĩ, ôm cổ Quý Thâm Ngạn ngủ vù vù.

Tới cửa, Quý Thâm Ngạn tìm trong túi của Ngô Hi nhưng không thấy chìa khóa.

“Sao ra ngoài mà không mang theo chìa chứ?”

Anh thở dài, thay đổi phương hướng, vào phòng của chính mình.

*Chú thích:

(1) Nguyên văn là “hưng đáo nùng thì”. Thực ra mình quen nghe câu này là “Tình đáo nùng thì tình chuyển bạc”, tức là tình nồng thắm khi tình phai nhạt. (Có một bộ đam mỹ tên như vậy đó).