Ngô Hi chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày được gặp lại anh. Mặc dù từ đầu cậu đã biết hai người học cùng trường, nhưng được ở chung phòng thì cậu chưa từng ngờ tới. Cậu nhiệt tình tiến tới chào hỏi, đổi lại chỉ là cái liếc khinh thường của anh. Dẫu vậy, Ngô Hi vẫn rất hài lòng. Thật tốt quá, còn có thể thấy anh lần nữa. Quý Thâm Ngạn nghĩ rằng khai giảng thì có thể nhận được món quà “tốt nhất”, không ngờ tới đây lại gặp phải cái tên đã tỏ tình với mình hồi cao trung. Không sai, tuy rằng Quý Thâm Ngạn là gay, nhưng Ngô Hi nhu nhược tới mức người ít khi giận như anh cũng phải nổi cáu, nói thẳng ra là vô cùng phản cảm. Coi như là gay đi, cứ cho là thụ đi, dù sao cũng là đàn ông thì phải quyết đoán một chút chứ.
Ngô Hi vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp anh, là do thân thể cậu không tốt dẫn đến tập quân sự chẳng được bao lâu thì ngất xỉu, đến khi tỉnh lại trong phòng y tế thì ở bên cạnh lại có một người. “Cho cậu.” Thanh âm ôn nhuận thật dễ nghe. Chờ khi Ngô Hi hồi phục tinh thần, một chai nước đá được đưa ra trước mặt cậu. Người nọ chỉ đưa vậy rồi bỏ đi, cậu thậm chí không kịp nói lời cảm ơn. Thế nhưng đã khắc sâu hình dáng người nọ tới tận đáy lòng. Rất tuấn tú, cũng rất lạnh lùng. Cảm giác khó mà tiếp cận được.
"Có một chuyện mà anh không hề biết đó là em chỉ dám trò chuyện với anh trên mạng trốn tránh gặp anh, mặc dù như vậy có thể anh sẽ không biết em là ai ngoài cuộc sống thực tại nhưng đối với em thì như vậy cũng đã đủ thỏa mãn em rồi. Bóng lưng nhạt nhòa, không phải vì anh đã xa dần, mà là vì anh bắt đầu đối mặt đáp lại em. Sự chờ đợi chẳng mong hồi đáp này cuối cùng cũng trở thành hạnh phúc."