Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý

Chương 20: Muốn nhìn bé con ngủ



Hoa Từ Vũ thật sự đã hết cách rồi. Vừa nãy sau khi dũa móng tay xong cũng đã tối muộn, hôm nay ban quản lí kí túc xá sẽ đến kiểm tra, cậu phải đi ngủ sớm.

Tất nhiên là phải đuổi cái vị học trưởng đang tự nhiên chỉnh sửa lại giường, chuẩn bị đắp mền chiếm chỗ ngủ của cậu rồi.

"Học trưởng, ngày mai chúng ta lại gặp có được không? Hôm nay em muốn đi ngủ sớm một chút"

Tất nhiên là Dịch Hạo Phong rất sảng khoái đáp.

"Được! Bé con mau đi ngủ đi..."

Dịch Hạo Phong còn vỗ vỗ cái chỗ trống trên giường, ánh mắt như phát ra ánh sao chờ cậu nằm xuống.

Đường đường là một đứa con trai, làm sao có thể ngủ chung với người khác được? Đặt biệt là con quỷ hút máu như Dịch Hạo Phong, biết đâu được lúc cậu đang ngủ anh hiện nguyên hình hút máu cậu thì sao?

Tất nhiên là Hoa Từ Vũ không muốn rồi, cậu nghịch nghịch ngón tay vừa run sợ vừa nói.

"À...cái đó thì học trưởng, anh cũng nên về kí túc xá của mình rồi. Nếu không bản quản lí bên anh sẽ phạt anh mất!"

Dịch Hạo Phong nghiêng đầu khó hiểu, ban đêm tất nhiên là thời gian của ma cà rồng. Thầy cô lẫn ban quản lí của khu đó đều là ma cà rồng, ai rãnh quản bọn họ kia chứ? Chỉ cần bọn họ không đi đến khu người bình thường thì việc ra ngoài đi săn thú rừng vẫn được cho phép.

Thật ra là đám ma cà rồng ở trường học này đều được đeo một cái vòng trên tay. Chủ yếu là nếu như dám khiến con người chảy máu, những ma cà rồng đó sẽ bị không chế sức mạnh. Quân đội cũng sẽ nhanh chóng đến bắt bọn họ đi.

Mà chiếc vòng đó là do tập đoàn của anh trai Dịch Hạo Phong sáng chế. Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Nhưng con người ngốc như Từ Vũ làm sao có thể hiểu được chuyện này. Cậu chỉ nghĩ là cần cho con ma cà rồng này tránh xa mình càng xa càng tốt.

"Ban đêm bọn anh đều không ngủ, muốn làm gì thì làm. Hôm nay anh không muốn ở trong phòng, anh muốn ngắm bé con ngủ!"

Từ Mộ nằm ở giường trên đắp mềm gãi mông nghĩ.

"Chậc! Người có tình yêu nói gì cũng sến sẩm. Cả đêm không ngủ chỉ để ngắm người thương, bộ anh là quỷ hả?"

Hoa Từ Vũ càng khổ sở hơn, năn nỉ nói.

"À...vậy anh về phòng kí túc xá của mình đi. Ngày mai chúng ta lại gặp."

Dịch Hạo Phong sững người, cảm thấy bầu trời của mình sụp đổ rồi... Bé con...vừa xa lánh anh.

Dịch Hạo Phong không can tâm, nhất quyết không can tâm. Anh nằm trên giường vũng vẫy, tay chân đưa loạn xạ, lắm lúc chân còn đá lên trên khiến Từ Mộ ngủ không được. Đành uất ức trèo xuống bỏ đi sang phòng khác ngủ 

"Được rồi, dù sao nhà họ Dịch là lớn nhất. Học trưởng muốn làm loạn cùng Từ Vũ thì làm loạn đi, tui đi sang phòng khác ngủ. Một lát nữa xem ban quản lí có chịu phạt hai người không!"

Dịch Hạo Phong như đứa trẻ lên ba, uất ức làm nũng hình tượng học trưởng lạnh lùng sụp đổ đến tan thành mây khói.

"Không muốn! Anh không muốn, tại sao phải về đó chứ. Anh muốn ngắm bé con ngủ...hức"

"Học...học trưởng à, nhưng anh ở khu khác bọn em. Ban quản lí sẽ phạt anh mất..."

Hoa Từ Vũ muốn nuốt lời trong bụng lại, chỉ sợ anh tức giận thì có chuyện lớn thật...

Dịch Hạo Phong trùm chăn chỉ để lộ mỗi cái đầu, rất là thành thật đáp.

"Mọi người đều đi săn, sẽ chẳng ai quan tâm đến đâu!"

Dịch Hạo Phong đã chắc chắn khẳng định như vậy thì Hoa Từ Vũ cũng hết cách. Dù sao cậu cũng sợ chết mà.

"Vậy...anh hứa đừng giết em có được không ?"

Dịch Hạo Phong thoát ra khỏi chăn, khẳng định đáp.

"Làm sao anh có thể giết bé con được! Nào nào mau lại đây, dù gì em cũng là người cần phải đi ngủ thôi!"

Nhìn vẻ mặt thành thật của Dịch Hạo Phong, Hoa Từ Vũ chỉ có thể khấn trời cho mình không bị giết.

Dịch Hạo Phong vỗ chỗ trống trên giường, như một con chó to bự vẫy vẫy đuôi chờ chủ nhân.

"Bé con! Ôm ngủ, ôm ngủ..."

Hoa Từ Vũ đành khấn trời phật rồi nằm xuống. Dịch Hạo Phong thỏa mãn đến độ ngoan ngoãn nằm cạnh cậu.

"Đây là lần đầu tiên anh nằm cạnh một ai đó. Cảm giác thật thích!"

Khuôn mặt liệt lần đầu bộc bạch lần đầu tiên của mình, Hoa Từ Vũ căng cứng người lắng nghe. Dịch Hạo Phong dùng cơ mặt đã lâu không có biểu cảm nở nụ cười cho Từ Vũ xem.

Khuôn mặt cố gắng gượng cười kia chính thức làm Từ Vũ bật khóc.

"Oa...học trường đáng sợ quá đi..."

Cái nụ cười gượng ép kia không hề hợp với khuôn mặt đẹp trai chút nào, nếu nói nghiêm túc thì có chút đáng sợ. Từ Vũ gào khóc thật to.

Dịch Hạo Phong lúng túng xoa đầu cậu nói.

"Anh...anh không cười nữa, bé con ngoan ngoan đừng khóc mà..."

Nhưng mà Từ Vũ làm sao có thể nín ngay được chứ, nhìn cái nụ cười kinh dị kia cậu nghĩ rằng anh đang cười nguy hiểm.

Có thể là một giây sau cái cổ mình bị cắn rồi hút cạn máu đến chết thì thôi vậy.