Hoa Từ Vũ vì bị bản mặt của Dịch Hạo Phong dọa đến khóc rống, khỏi phải nói Dịch Hạo Phong từ trước đến nay chưa từng thấy ai khóc cho nên không biết dỗ dành thế nào,lúng túng nói.
"Bé...bé con, em làm sao vậy?"
Hoa Từ Vũ miệng mếu xệch đáp.
"Học...học trưởng, anh có phải sẽ ăn thịt em không ? Anh sẽ giết em sao?"
Dịch Hạo Phong dùng đôi tay lạnh lẽo của mình lau nước mắt cho Từ Vũ, cố gắng nhẹ giọng đáp.
"Anh không hút máu của người mình đã động tâm. Anh không hút được.."
"Ức...thật sao?"
"Đúng vậy!"
Dịch Hạo Phong gật đầu như mổ thóc, lần này thì Hoa Từ Vũ cũng yên tâm đôi chút rồi.
Giữa tiết trời oi bức này lại cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay Dịch Hạo Phong, Hoa Từ Vũ bỗng chốc ngưng khóc như phát hiện ra được kỷ nguyên mới.
"Học trưởng, tay của mọi ma cà rồng đều lạnh như vậy sao?"
Tất nhiên là ma cà rồng nào không lạnh cho được, Dịch Hạo Phong dùng ngón tay vuốt vuốt lên mi mắt của cậu đáp.
"Đúng vậy, tất cả đều lạnh. Tay của anh hai còn lạnh hơn..."
Hoa Từ Vũ trợn mắt đáp.
"Học trưởng có anh hai sao? Vì sao anh ấy lại có tay lạnh hơn anh?"
Tính tình của Từ Vũ rất tò mò, mặc dù cậu sợ chết thật nhưng mà dù gì mới phát hiện ra được một chút chuyện vui. Thôi thì từ khám phá một chút rồ sợ tiếp cũng không sao.
Dịch Hạo Phong áp ngón tay lên miệng Từ Vũ thành thật đáp.
"Anh hai có năng lực tạo ra băng, cho nên anh ấy rất lạnh!"
"À... Nhưng mà mùa nóng như vậy giá như em cũng có làn da lạnh giống chắc chắn sẽ không cần bật quạt. Không cần tốn tiền điện nữa!"
Hoa Từ Vũ sinh ra trong một gia đình nghèo khó, đối với cậu mùa hè bật quạt nhiều giá tiền điện sẽ càng lúc càng gia tăng. Hơn nữa Từ Vũ sống ở vùng quê vì muốn tiết kiệm chút tiền cho gia đình mà trực tiếp không muốn bật quạt, chỉ dùng quạt tay khi đi ngủ.
Dịch Hạo Phong nhìn nụ cười ngây ngô của cậu, trong lòng không hiểu sao lại thấy rất vui. Anh ôm cậu vào lòng hỏi.
"Như vậy còn nóng không ?"
Hoa Từ Vũ bị ôm có chút bất ngờ, cậu dãy dụa muốn thoát ra nhưng sức người làm sao bằng sức của ma cà rồng được. Cứ thế Dịch Hạo Phong ôm Từ Vũ trong lòng.
Cơ thể anh rất lạnh, mùa hè này được ôm vào có chút sảng khoái. Từ Vũ cũng thôi không vùng vẫy nữa, đỏ mặt tận hưởng sự dễ chịu từ da thịt Dịch Hạo Phong mang lại.
"Sau này sẽ mua cho em một cái điều hòa"
Hoa Từ Vũ ngẩng mặt, ngại ngùng đáp .
"Không cần, thứ đó đắt tiền lắm... Không cần mua cho em đâu!"
Dịch Hạo Phong thỏa mãn dùng cằm mình cọ cọ lên mái tóc mềm miệt có mùi hương dầu gội rẻ tiền của Từ Vũ, rất thẳng thắn đáp.
"Không sao! Alex có rất nhiều tiền, cậu ấy sẽ trả cho chúng ta."
"Tại sao là anh Alex trả ạ... Chẳng phải làm như thế anh ấy sẽ khó chịu sao?"
Dịch Hạo Phong nghĩ ngợi, Alex khó chịu sao? Từ trước đến nay mình mua cái gì cũng do cậu ấy thanh toán, chưa từng thấy Alex khó chịu lần nào mà.
Thật ra không phải Alex không khó chịu, mà là Dịch Hạo Phong từ trước đến nay chưa từng để ý đến việc gì. Cho nên quý công tử hoàng tộc Alex trở thành bảo mẫu bắc đắc dĩ của anh.
Hoa Từ Vũ có chút ngạc nhiên, rõ ràng mọi người đều nói Hạo Phong rất giàu. Sao bây giờ lại thành cái gì cũng do bạn bè thanh toán hết vậy.
Hoa Từ Vũ nằm trong lồng ngực mát lạnh của Dịch Hạo Phong, lí nhí hỏi.
"Tại sao anh lại để bạn bè mình thanh toán ạ? Có phải gia đình anh cũng khó khăn không ?"
Dịch Hạo Phong lắc đầu, rất kiêu ngạo đáp.
"Nhà anh rất giàu!"
"Vậy tại sao lại để anh Alex thanh toán ạ"
"Vì Alex cũng giàu!"
"Anh không bằng anh ấy sao?"
"Anh không biết, cha mẹ và anh hai đều nói gia đình bọn anh rất giàu. Anh chưa từng quan tâm đến những chuyện này"
Câu nói của con cưng nhà họ Dịch vừa thốt ra đã khiến Hoa Từ Vũ đau đầu.
Trong đêm tối muộn, thời gian cũng đã trễ rồi. Hoa Tử Vũ không quan tâm chuyện giàu hay nghèo của nhà họ Dịch nữa, dù sao Dịch Hạo Phong ngốc như vậy không nên hỏi vẫn hơn.
Bây giờ Hoa Từ Vũ nhắm mắt, ngẫm nghĩ một chút. Hóa ra vị học trưởng này dường như không giống trong lời đồn một chút nào cả.
Anh ấy có vẻ ngốc nghếch, không hẳn là lạnh lùng.
Hoa Từ Vũ khẽ mê man chìm vào giấc ngủ. Dịch Hạo Phong giống như máy điều hòa chạy bằng xương bằng thịt cung cấp cho cậu sự sảng khoái vậy.
-----****----
Thành phố về đêm tĩnh lặng bỗng nhiên bị một chiếc máy bay tư nhân bay lượn gào thét cả một bầu trời. Một người vệ sĩ mắt đỏ, răng nanh dài cúi xuống nói vào tai một nam tử có khuôn mặt thanh tú nhưng trắng bệch, anh mắt ửng đỏ đang xem tài liệu.
"Đại thiếu gia, chúng ta sắp đến trường học của tiểu thiếu gia rồi ạ"
Nam tử kia gật đầu, nhìn vệ sĩ rồi hỏi.
"Lần này chúng ta xuất hiện ở thế giới loài người bằng cách đi máy bay rồi. Lần này không tự ý bay lượn lung tung, chắc chắn là không khoa trương nữa chứ?"
Vệ sĩ gật đầu, rất thành thật đáp.
"Chỉ là một chiếc máy bay thôi mà, không khoa trương chút nào ạ"
"Tốt lắm!"
Nam tử kìa hài lòng gật đầu, nhắm mắt ngâm nga một giai điệu.