"Hồng Ngọc Liêm?" Hoàng đế rũ mắt nhìn Vệ Nghiêu, sau đó xoay xoay cái nhẫn ban chỉ trên ngón tay, trầm ngâm một lát mới mở miệng hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn tặng thứ này?"
Vệ Nghiêu làm như không phát hiện ra, đôi mắt đen láy mang theo sự ngây thơ của trẻ nhỏ, nghiêm túc gật đầu: "Mẫu phi từng nói, vàng bạc châu báu quá thô tục, thứ có thể làm nữ tử động lòng không phải là những thứ bên ngoài mà tấm lòng chân thật, hai ngày nay mưa to, hoa trong Hoa Viên đều dập nát hết, chỉ có Hồng Ngọc Liêm là đón mưa đón gió mà vẫn nở rộ, nhi thần cảm thấy, hoa này rất hợp với tỷ tỷ nên muốn hái xuống tặng cho tỷ ấy. Tỷ tỷ vừa mới mất đi mẫu thân, đang là lúc tỷ ấy buồn bã, nhi thần hi vọng tỷ ấy có thể như hoa này, tuy là bị mưa dập gió vùi nhưng vẫn sống thật mạnh khỏe tươi đẹp."
"Tạ Phụ hoàng!"
Liễu Quý phi vẫn luôn cúi đầu, mắt không nhìn ngang ngó dọc mà chỉ nhìn gạch trên mặt đất, nhưng bà lại đang ngây người, sự xuất hiện của Vệ Nghiêu là chuyện mà bà không ngờ được, những lời này bà cũng chưa từng dạy cho nó, làm sao nó lại trùng hợp mà nói đến những lời đó, hay là nó đã biết được chuyện gì rồi.
Vệ Nghiêu chớp chớp mắt mấy cái, nhìn Cố Hoài Du cười cười, sau đó lặng lẽ vuốt ve miếng ngọc ở bên hông, sau đó mới xoay người đi ra khỏi cửa.
Trong cung có lẽ đã không còn ai biết, có lẽ là do liên quan đến kí ức thời niên thiếu mà hoa Hồng Ngọc Liêm trở thành một trong những loài hoa mà Tiên Hoàng hậu vô cùng yêu thích. Hoa này chỉ nở lúc mưa gió bão bùng, năm xưa Hoàng thượng vì muốn làm Tiên Hoàng hậu vui lòng mà từng đặc biệt ra lệnh cho người trồng một mảng lớn trong Ngự Hoa Viên, chỉ là sau này người xưa đã mất, để tránh cho Hoàng đế nhìn cảnh sinh tình, khu vườn hoa Hồng Ngọc Liêm và chuyện xưa kia đã bị muôn tía nghìn hồng che mất đi.
Vệ Nghiêu khác với người lớn, sự ngây thơ và đáng yêu mà bình thường nó hay thể hiện ra, lại thêm tuổi còn nhỏ mà nói ra những lời này, cho dù là lật lại kí ức của Hoàng đế, cũng sẽ không có ai trách tội nó.
Hoàng đế nhìn Liễu Quý phi một cái, bà vào cung muộn, những chuyện này đáng lẽ là bà không biết, hơn nữa bà cũng chẳng có khả năng dự đoán tương lại, không thể dạy trước cho Vệ Nghiêu nói những lời này được.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế nhìn về phía Cố Hoài Du: "Vậy còn ngươi, có còn gì để nói không?"
Cố Hoài Du đón nhận ánh mắt dò xét của Hoàng đế, không có chút sợ hãi nào, "Khởi bẩm Hoàng thượng, những gì muốn nói khi nãy Quý phi nương nương đã nói hết rồi, thần nữ tuy là ngu dốt, nhưng cũng biết tội mưu hại con cháu Hoàng gia là trọng tội, nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy ạ."
Cố Hoài Du nhìn Đức Phi nói bậy nói bạ với ánh mắt lạnh lùng, trong ngoài lời nói của bà ta đều cố ý kéo Liễu Quý phi xuống nước, sau khi mất đi sự khống chế của Miêu Tiên Nhi với độc trên người bà ta, cảm xúc của bà ta càng ngày càng dễ lộ ra, cũng bởi vì chuyện Phù gia mất thế và sự giận cá chém thớt của Hoàng thượng mà bà ta gấp gáp đến độ mất sạch nhẫn nại, vội vã ra tay với những kẻ có uy hiếp đến bà ta.
"Vậy thì nương nương có từng chính mắt nhìn thấy ta đẩy Cầm Mỹ nhân không?" Cố Hoài Du nhàn nhạt nói: "Người cũng nói là đó là vật Ngự ban, sao Hoài Du dám nhận chứ? Còn về hiểu lầm mà Cầm Mỹ nhân nói, thần nữ càng chưa từng để trong lòng."
Đức Phi âm thầm siết chặt lòng bàn tay, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Liễu Quý phi ấm ức nói: "Tỷ tỷ xưa nay nhân từ, nhưng sao hôm nay lại cứ cắn chặt lấy thần thiếp không tha, hắt nước bẩn lên người thần thiếp vậy? Thần thiếp chỉ là nói thật với những gì mà mình đã nhìn thấy thôi, sao lại biến thành bao che cho Huyện chủ rồi? Lẽ nào cứ phải giống như tỷ, điên đảo trắng đen mới đúng hay sao?" Nói xong bà liền nâng khăn lên che che khóe mắt, trong con người dường như còn có ánh nước.
Cung nữ hầu hạ Cầm Mỹ nhân kia kinh ngạc vô cùng, hét lớn nói: "Hoàng thượng minh giám, quả thực là nô tỳ chính mắt nhìn thấy, nếu như có nửa câu dối gian, nô tỳ bị trăm đao chặt chém, chết không được yên ổn."
Mỗi bên nói một kiểu, hai bên đều có chứng cứ, lời nói cũng vô cùng chắc chắn.
Thực ra Hoàng đế cũng không tin chuyện Cố Hoài Du sẽ đẩy ngã Cầm Mỹ nhân lắm, hai người không có dính dáng với nhau về mặt lợi ích, Cầm Mỹ nhân xảy ra chuyện, nàng cũng chẳng phải kẻ có lợi, hơn nữa chỉ cần nghe những lời mà Tống Thời Cẩn nói thôi, thì Cố Hoài Du tuyệt đối không phải kiểu người tàn nhẫn độc ác như thế.
Nhưng mà, Cầm Mỹ nhân cũng chẳng dám lấy long thai trong bụng viện cớ, nếu như thật sự xảy ra chuyện, nàng ta cũng chẳng thoát được, cách làm vừa hại người lại hại mình như vậy, chỉ cần ai có chút đầu óc thì sẽ không làm.
Trong điện không một tiếng động, tiếng kêu đau đớn của Cầm Mỹ nhân lặng lẽ vang lên từ sau tấm rèm, nghe vào khiến cho người khác giật mình hoảng sợ, làm cảm xúc của Hoàng đế dần rối loạn.
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt tối lại, Hoàng hậu dẫn theo ba bốn Thái y mang hòm thuốc bước vào.
Hoàng đế khẽ cau mày đến mức gần như không thể thấy được: "Sao Hoàng hậu lại đến đây?"
Hoàng hậu cười dịu dàng hành lễ: "Thần thiếp nghe nói thân thể Cầm Mỹ nhân có chuyện, lo lắng một mình Trần Thái y năng lực có hạn, nên cố ý truyền thêm Viện sử và Tả Viện phán cùng Hữu Viện phán đến chẩn trị, cố gắng giúp Cầm Mỹ nhân an toàn."
Ánh mắt Đức Phi ngưng lại, nhưng Liễu Quý Phi lại nhìn Hoàng hậu một cách sâu xa, người cuối cùng cũng coi như là đến rồi!
Lúc xảy ra chuyện bà liền làm theo lời của Cố Hoài Du, sai người tiết lộ thông tin vào tai Hoàng hậu, trong các phi tần nếu như có ai thật sự mong muốn Cầm Mỹ nhân sinh Hoàng tử này ra, thì không ai khác ngoài Hoàng hậu. Dưới gối Hoàng hậu không có con trai, cái thai này của Cầm Mỹ nhân nếu như là Hoàng tử, vừa sinh ra thì có thể đem đến nuôi dưới danh nghĩa bà, bây giờ nghe thấy Cầm Mỹ nhân có chuyện, sao bà có thể không lo lắng cho được.
Chỉ là không biết trong hồ lô của Cố Hoài Du rốt cuộc là bán thuốc gì, Hoàng hậu mang những Thái y khác đến thì sao chứ, chỉ cần Cầm Mỹ nhân cắn chặt là bụng nàng ta đau đến mức khó chịu, thì Thái y cũng chỉ có thể lấy một chút thuốc an thai mà thôi, như vậy cũng không thể giúp nàng rửa sạch hiềm nghi được.
Cố Hoài Du lặng lẽ liếc nhìn Liễu Quý phi một cái, chầm chậm vuốt ve qua chiếc vòng lúc nãy nhân lúc không chú ý mà đeo lên, nếu như trước khi đến đã chắc chắn là Đức Phi sẽ hành động, sao nàng lại không chuẩn bị cho được chứ.
Cái thai này của Cầm Mỹ nhân bất kể thế nào cũng sẽ kéo một người xuống, thù mới thêm hận cũ, nàng rất vui lòng biến người bị kéo xuống thành Đức Phi.
Liễu Quý phi cau cau mày, khóe mắt liếc thấy kiểu dáng của chiếc vòng, đột nhiên bà nhớ ra Cầm Mỹ nhân cũng có một chiếc y như vậy, lẽ nào chuyện này còn có ẩn tình gì khác sao?
"Hoàng thượng sẽ không trách thần thiếp nhiều chuyện chứ?" Hoàng hậu nhạt giọng nói.
Hoàng đế không lên tiếng, bên tai là tiếng rên đau đớn của Cầm Mỹ nhân, bực bội phất phất tay, mấy Thái y kia liền tràn vào trong.
Trong lòng Đức Phi càng ngày càng bất an, bà ta không ngờ là Hoàng đế vậy mà lại không xử tội Cố Hoài Du, càng không ngờ là Hoàng hậu sẽ nhúng tay vào, gọi nhiều Thái y đến cùng chẩn trị như vậy, bà ta có một dự cảm mãnh liệt, chuyện này chỉ sợ là không có cách nào thu dọn được rồi.
Trần Thái y trong màn đến chân cũng bắt đầu run rẩy, ông thật sự có suy nghĩ muốn bỏ chạy khỏi chỗ này ngay, thấy Viện sử đã lấy gối kê bắt mạch, hai đầu gối ông mềm nhũn, mém chút quỳ trên mặt đất.
Cố Hoài Du chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn, thấy Đức Phi phẫn hận mà nhìn qua, nàng còn cong cong khóe môi, nếu như đã có lòng hại người, vậy thì cũng nên tự giác sẽ có lúc bị người phản kích lại.
Một hồi sau, liền nghe thấy tiếng hít một ngụm hơi lạnh của Viện sử trong màn vang lên, "Một mình ta không dám chắc chắn, hai người các ngươi chẩn đoán xem."
"Sao lại như vậy?" Giọng nói của Tả Viện phán có chút run rẩy, rõ ràng có cùng suy nghĩ với Viện sử.
Trong màn hồi lâu không một tiếng động, đến cả giọng nói của Cầm Mỹ nhân cũng biến mất, hò hét lâu như vậy, cổ họng của nàng ta cũng hơi đau rồi. Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Hoàng đế đã đợi đến phát bực, mới thấy ba người run rẩy khép nép bước ra.
Hoàng đế cau mày lại, "Sao rồi?"
Các Thái y xoay mặt nhìn nhau, đôi môi run rẩy một hồi lâu, đến cả một chữ cũng không nói ra được.
Mày liễu Hoàng hậu cau lại, không vui nói: "Viện sử, ngươi nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Viện sử nắm ống tay áo lau mồ hôi lạnh túa ra hai bên trán, đột nhiên quỳ bịch xuống đất, run rẩy mà nói, "Thần y thuật không tinh thông, chưa...chưa...chưa chẩn đoán ra được Cầm Mỹ nhân có thai, chỉ giống..."
Cả điện nháo nhào, Hoàng đế và Hoàng hậu đồng thời đứng bật dậy, nghiêm giọng nói: "Không thể nào!"
"Ngươi nói!" Hoàng hậu đột nhiên chỉ về phía Tả Viện phán, lúc chỉ bộ dao bằng vàng lắc lư đập trúng mặt, lạnh lẽo cả một mảnh: "Ngươi chẩn đoán ra gì? Cầm Mỹ nhân có phải là động thai không?"
Tả Viện phán càng run ghê gớm hơn nữa, thậm chí còn bò rạp ra đất, ấp a ấp úng nói: "Thần y thuật không tinh thông...kết quả chẩn đoán không khác gì...của Viện sử."
Hoàng hậu thở nặng nề mấy hơi, lùi về sau một bước ngã ngồi lên ghế, Viện sử, Tả Viện phán và Hữu Viện phán đều có cùng một kết quả, điều này có nghĩa là cái thai này của Cầm Mỹ nhân, chính là một trò cười, cái thai mà bà mong chờ biết bao lâu chỉ là một trò cười.
Lúc này Cầm Mỹ nhân không la đau nữa, thần sắc biến đổi ngồi phắt dậy từ trên giường, đến cả giày cũng chưa kịp mang liền chạy ra ngoài, "Ngươi nói bậy nói bạ cái gì! Sao ta lại không có thai được chứ? Hoàng thượng, nhất định là bọn chúng bị người khác mua chuộc rồi, chính là không muốn để thiếp thuận lợi sinh Hoàng tử cho ngài rồi."
"Lão thần không dám, mong Hoàng thượng minh giám!" Ba người đồng loạt khấu đầu nói: "Thần hành y nhiều năm, chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm."
Kết quả bất ngờ như vậy, đến cả Liễu Quý phi cũng không thể ngờ được, nghẹn họng trân trối mãi không nói được câu nào. Trong cung không phải là không có xuất hiện những phi tử mang thai giả để tranh sủng, nhưng mà kết cục đều vô cùng thê thảm, bất kể là thế nào bà cũng không thể tưởng tượng được, Cầm Mỹ nhân lại to gan đến như vậy.
Ánh mắt Hoàng đế đen lại, trong mắt toàn là mưa gió bão bùng, giọng nói lạnh như băng vụn: "Sao? Bây giờ bụng không đau nữa à?"
Cầm Mỹ nhân bị dọa đến run hết cả người, dưới chân có một cơn gió lạnh truyền thẳng vào tim, quỳ bịch một tiếng xuống đất, cái vòng trên cánh tay đập xuống đất kêu thanh thúy: "Hoàng thượng, thần thiếp vẫn luôn được Trần Thái y chẩn mạch, thần thiếp chỉ tin ông ta, những Thái y này đã bị mua chuộc rồi, Hoàng thượng, ngài phải tin thiếp!"
"Mang hắn ta đến đây cho ta!" Hoàng đế giận dữ nói.
Trần Thái y tay chân lóng ngóng bị người mang đến trước mặt vua, vừa nhìn thấy Hoàng đế liền bị dọa thành đám bùn nhũn, thực ra khi nãy hắn liền chẩn đoán ra mạch tượng Cầm Mỹ nhân không đúng lắm rồi, nhưng mà Đức Phi chắn chắn đưa mắt với hắn, nên hắn tưởng là bà ta có sắp xếp khác, liền gồng mình mà nói bậy những lời đó, không ngờ là lại rước họa vào thân.
Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, mọi người còn có gì mà không hiểu nữa.
Hoàng đế nổ trận lôi đình: "Người đâu, kéo tên chó chết này xuống cho trẫm, thẩm vấn thật kĩ. Còn về con tiện tỳ này, không phải là nói muốn trăm ngàn dao chặt chém sao? Mang xuống!"
Cầm Mỹ nhân không ngừng khấu đầu: "Hoàng thượng, ngài đừng để bọn tiểu nhân này lừa dối, thần thiếp thật sự có thai mà, mỗi sáng dậy thần thiếp đều nghén ngài cũng biết mà, sao thần thiếp có thể làm giả được chứ?"
Tuy nhiên, bất kể nàng ta nói gì, Hoàng đế cũng mặc kệ, nàng ta chỉ có thể mở to mắt nhìn Thái giám quản sự kéo người xuống dưới.
Sống lưng Đức Phi có cơn lạnh buốt chạy dọc, bà ta không đưa thuốc giải, sao mạch thai của Cầm Mỹ nhân lại biến mất rồi? Cố Hoài Du phủi phủi gấu váy hơi ướt, chỗ đó ngọt ngào một mảnh.
Hoàng đế giận cháy bừng bừng, cau có nói: " Chỉ giống cái gì, tiếp tục nói!"
Viện sử vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy, trán chạm đất, do dự hồi lâu vẫn nói: "Theo thần chẩn đoán, mạch tượng của Cầm Mỹ nhân trầm ổn mà không có lực, huyết hư, đáy huyệŧ cực lạnh, nhưng Đại Mạch lại gấp, giống như là đã từng dùng thuốc tuyệt dục*..."
*Tuyệt dục: Thuốc làm cho vĩnh viễn không thể có con cái được.