Trần Thái y – người duy nhất có thể chứng thực nàng ta có thai đã bị Hoàng thượng kéo xuống dưới, Cầm Mỹ nhân sắc mặt trắng bệch, cũng không biết là lấy hơi sức từ đâu ra, đột nhiên nhảy bật lên, vừa hoảng sợ lại vừa giận dữ mà chỉ vào Viện sử mắng: "Ngươi nói bậy! Ta điên hay sao mà lại đi dùng thứ thuốc tuyệt dục đó, ngươi được ai sai đến để vu khống cho ta hả?"
Viện sử quỳ rạp trên mặt đất khấu đầu liên tục, mặt đất in hằn cả bóng mồ hôi trên trán ông, ông chỉ run giọng nói: "Hoàng thượng minh giám."
Còn Hoàng hậu thì lại nhìn Cầm Mỹ nhân với gương mặt không biểu cảm, người là do bà mang đến, lời này của Cầm Mỹ nhân là đang nói bà rồi?
"Cầm Mỹ nhân ăn nói cho cẩn thận! Viện sử là thánh thủ trong khoản bắt mạch, tuyệt đối không phải là người nói bậy bạ như thế."
Sắc mặt Cầm Mỹ nhân vàng như giấy, hoảng sợ vô cùng, trong lúc gấp gáp liền quay lại chỉ vào Liễu Quý phi: "Là ngươi! Là ngươi không chịu được khi nhìn thấy Hoàng thượng sủng ái ta!"
"Im miệng!" Hoàng đế hét lên một tiếng giận dữ, dọa cho Cầm Mỹ nhân im lặng quỳ xuống đất.
Bất kể là nàng ta có phải bị hạ thuốc tuyệt dục hay không thì việc mang thai giả tranh sủng là sự thực, Hoàng đế phiền lòng vô cùng, cũng không chuẩn bị điều tra tiếp thay cho nàng ta.
Ông nhìn chằm chằm vào Cầm Mỹ nhân, gân xanh trên trán nhảy dựng lên, giọng điệu u ám: "Sự dung túng trong thời gian qua của trẫm đã khiến cho ngươi kiêu căng đến mức không ra thể thống gì rồi, Lý Ngọc, truyền ý chỉ của trẫm, Cầm Thị đức hạnh không đoan chính, tâm địa ác độc, phế đi chức vị của Cầm Thị, giáng làm thứ dân, ban..."
Ánh mắt Hoàng đế càng ngày càng lạnh lùng, cánh mũi phập phồng, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy góc áo của Cầm Mỹ nhân, tràn đầy sự chán ghét, trong cơn giận dữ liền nhấc chân đá ra, "Kéo vào lãnh cung, ban rượu độc."
Cầm Mỹ nhân không kịp đề phòng mà bị đạp một cái vào lồng ngực, ngã ra mặt đất, đồng thời cái vòng trên cánh tay đạp xuống đất, chỗ chốt vòng vỡ ra thành hai mảnh, có chút bột phấn khó mà thấy được rơi ra ngoài.
Mọi người thấy vậy đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, hô vang Hoàng thượng bớt giận, không ai chú ý đến cái vòng kia.
"Nương nương, nương nương, người cứu ta với!" Thấy thái độ muốn ban chết cho nàng ta một cách đầy kiên quyết Hoàng thượng, Cầm Mỹ nhân vội né tránh bàn tayđang vươn đến bắt nàng ta của nội thị, liên tục bò đến trước mặt Đức Phi: "Nương nương, người nói là chắc chắn ta sẽ không sao, người đều sắp xếp..."
Cả người Đức Phi run lên, vội vàng ngắt lời: "Ngươi nói bậy nói bạ cái gì vậy? Ngươi làm ra chuyện sai trái như vậy, có kéo thêm ta vào cũng vô dụng!"
Thấy ánh mắt như có điều trăn trở của Hoàng thượng quét đến, trong lồng ngực Đức Phi căng lên, không kịp suy nghĩ gì liền nói: "Hoàng thượng minh giám, thần thiếp chưa từng có giao tình riêng nào với Cầm Mỹ nhân, lúc nãy chỉ là trong lòng lo lắng cho con cháu Hoàng gia nên mới bị kẻ gian lừa dối, trách sai cho Huyện chủ, mong Hoàng thượng tha tội. Cầm Mỹ nhân làm ra chuyện xấu xa khó coi như vậy, mong Hoàng thượng xử tội nghiêm ngặt, lấy đó răn đe cho kẻ khác."
Cầm Mỹ nhân không thể tin được mà nhìn Đức Phi, vốn dĩ nàng ta không thể ngờ được là bà ta lại nhẫn tâm như vậy, không có chút ý nào muốn xin xỏ giùm cho nàng ta thì thôi đi, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng muốn gϊếŧ chết nàng ta nữa.
Sau khi bị người ấn đầu xuống đất, nàng ta đột nhiên mở miệng hét lên: "Hoàng thượng, là Đức Phi! Là bà ta nói với thần thiếp, chỉ cần thần thiếp có thể phối hợp với bà ta diễn một màn kịch, vu khống chuyện này lên người Huyện chủ, thì có thể nghĩ cách để ngài tấn phong phân vị của thiếp, nếu không thì sao thần thiếp lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy chứ? Huyện chủ chết rồi thần thiếp cũng chẳng có được lợi lộc gì."
"Còn không mau kéo xuống dưới!" Đức Phi giận dữ mắng nội thị, sau đó lo lắng nhìn Cầm Mỹ nhân, nếu như để cho nàng ta tiếp tục kêu gào thì những gì mà bà ta làm sẽ không giấu được nữa.
Nội thị đồng loạt ngây ra, thấy Hoàng thượng không có ý lên tiếng ngăn cản, nên kéo Cầm Mỹ nhân đến bậc cửa.
"Hoàng thượng! Ngài phải tin thiếp, tất cả đều là do Đức Phi làm..." Tiếng của Cầm Mỹ nhân đột nhiên lớn hơn nữa, dùng hết sức mình nhưng vẫn không giãy giụa khỏi bàn tay của những nội thị kia, giọt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt rồi trôi tuột vào trong người Cầm Mỹ nhân, nàng ta tuyệt vọng hét: "Đức Phi, ngươi ác độc như vậy, sau này chắc chắn sẽ chết không được yên ổn!"
Có cơn gió lạnh tràn vào cánh cửa điện đang mở rộng, mang theo lời nguyền rủa của Cầm Mỹ nhân, thổi vào khiến cho cả người Đức Phi nổi hết da gà da vịt, tiếng y phục ma sát vào nhau, truyền đến cơn đau quen thuộc.
Ánh mắt thâm trầm của Hoàng đế nhìn Đức Phi, không nói lời nào, tất cả những hành động của Đức Phi trong mấy năm qua không phải là ông không biết, trước kia không động vào bà ta là bởi vì Đế vương cũng có sự bất lực của Đế vương, triều đình và hậu cung liên quan mật thiết đến nhau, chỉ cần chạm vào là sẽ liên lụy rất nhiều, không có ai bằng lòng nhìn thấy kết quả đó.
Nhưng mà bây giờ...
Đức Phi ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, trên mặt có sự ấm ức nói không thành lời: "Hoàng thượng, ngài cũng biết thần thiếp bình thường vẫn không thích quản chuyện này lắm, sao lại có thể nói ra những lời đi qúa giới hạn như thế chứ."
Vừa nói xong cả người Cố Hoài Du liền run lên, thu lại sự lạnh lùng trong mắt, nàng nhìn Đức Phi, dáng vẻ đó giống như là đã chịu một sự ấm ức vô cùng lớn.
"Nương nương, ta chưa từng đắc tội với người, cho dù là Phù Kính Chi và Phù Gia hợp mưu sát hại ta, ta cũng chưa từng truy cứu, hai người họ đã bị bắt, thì cứ xử trí theo luật, sao người lại còn phải dồn ta vào chỗ chết chứ?"
Mọi người nghi ngờ nhìn nhau, nhớ lại từng câu từng chữ dằm vào tim khi nãy, khó tránh khỏi mà suy nghĩ đôi chút, hai người Phù Kính Chi sau khi bị xử tội, người Phù gia cũng chưa từng sai người đến Vinh Xương Vương phủ xin lỗi, nói rõ là trong lòng người Phù gia có khúc mắc với chuyện này, vậy Đức Phi thì sao? Lại thêm chuyện của Vệ Thanh Nghiên nữa, thật sự là rất có khả năng bà ta sẽ làm ra chuyện hãm hại Cố Hoài Du.
Đức Phi cắn răng, nhìn Cố Hoài Du, còn chưa kịp nở một nụ cười giả dối thì đã thấy nàng kéo cái vòng trên tay xuống đưa qua: "Nếu đã như vậy thì Hoài Du cũng không dám tiếp nhận ý tốt của nương nương nữa, cái vòng này xin nương nương thu lại cho."
"Huyện chủ hiểu lầm rồi..." Đức Phi thoái thác, ngón tay ấn trên cái vòng đẩy về phía Cố Hoài Du.
Liễu Quý phi đột nhiên "í" một tiếng, đứng dậy đi về phía trước vài bước, nhặt lấy cái vòng gãy đôi của Cầm Mỹ nhân lên xem, sau đó khom người dính một chút bột trên mặt đất.
"Hai cái vòng này một đôi sao? Nhưng mà bột phấn này là gì vậy?"
Đức Phi thấy vậy gần như là muốn cắn đứt hàm trong miệng, cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, nhất thời cả người mềm ra nhưng lại cố vùng dậy, chen ngang chủ đề: "Hoàng thượng minh giám, hai người Phù gia vốn dĩ là đã trị đúng tội, sao thần thiếp lại có thể vì chuyện này mà trách tội Huyện chủ chứ?"
Hoàng đế thu lại ánh nhìn cũng không thèm để ý đến Đức Phi, mà xoay lại nhìn bột phấn trên tay Liễu Quý phi, trầm ngâm một lát rồi lạnh lùng nói: "Viện sử, đi nhìn xem."
"Hoàng thượng!" Đức Phi hét lên một tiếng, khóe mắt hơi đỏ: "Ngài không tin thần thiếp."
Ánh mắt Hoàng đế nghiêm lại, sau khi trừng mắt với bà ta một cái thì phất phất tay với Viện sử.
Viện sử hoảng loạn bước lên trước, lấy cái vòng qua kiểm tra, đầu tiên là đưa lên mùi ngửi ngửi, sau đó lại kêu người lấy một ngọn nến qua nhìn kĩ thật lâu, cuối cùng là duỗi ngón trỏ ra chạm chỗ gãy dùng sức xoa vài cái, rồi đột nhiên liếm liếm đầu ngón tay dưới ánh mắt của mọi người, hơi suy ngẫm một lát, khóe môi dần mím chặt lại thành một đường, mồ hôi lạnh lại túa ra.
Có thể ngồi đến vị trí này, trên người Viện sử đương nhiên là có vào phần bản lĩnh thật sự, kiểu thử độc như vậy cũng chỉ là hành động bình thường mà thôi.
Hoàng hậu nhìn Đức Phi đang run lẩy bẩy một cái, chầm chậm nói: "Có vấn đề gì sao?"
Sau đó Viện sử quỳ xuống một cái thật nặng, tiếng trầm thấp vang lên giống như là đạp lên người Đức Phi, nhưng tiếng nói ra lại lạnh lùng như từng cây băng, lạnh đến mức Đức Phi gần như muốn đông cứng lại.
"Hoàng thượng... Lão thần vô năng, chỉ có thể nhận ra được trong bột phấn này có vài vị thuốc là Đằng La, Thổ Tất, Xạ Hương, bột Thiên Hoa,..."
Đều là những người sống lâu trong cung, Đằng La và Xạ Hương có tác dụng gì đương nhiên ai cũng biết.
"Xạ Hương, Đằng La, thật là những thứ tốt mà!" Hoàng đế giận quá hóa cười, ngập ngừng một hồi, mới nhả ra vài chữ: "Tiếp tục điều tra!"
Sau lưng Đức Phi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khoảng khắc này, đột nhiên bà ta cảm thấy hối hận khi tìm một kẻ ngu ngốc như Cầm Mỹ nhân rồi, đang lúc muốn mở miệng giải thích chuyện này không liên quan đến bà ta thì lồng ngực đột nhiên đau đớn, giống như là bị thứ gì đó gặm một miếng thật lớn, đau đến mức không thể phát ra được tiếng nào.
Da đầu Viện sử bắt đầu tê rần, run rẩy dè dặt đi đến trước mặt Cố Hoài Du, "Mong Huyện chủ tiện tay giúp cho ạ."
Cố Hoài Du gật đầu, ngón tay sờ lên cái vòng, lặng lẽ lau đi giọt nước còn sót lại bên trên, lúc này mới đặt vòng vào tay Viện sử.
Khi nãy thứ mà Đức Phi đặt lên người nàng có đi mà không có về, bất kể là bà ta trúng cổ hay là nuôi cổ, bị phản phệ là chuyện tất nhiên, còn về vệt nước dính mật ong này, chính là thứ mà cổ trùng thích nhất.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Viện sử, thấy ông lấy một cái búa nhỏ gõ gõ lên chỗ khóa, không muốn bỏ sót một khoảnh khắc nào, tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài mái hiên, thời gian lâu đến mức giống như đã trôi qua cả một năm.
"Là cùng một loại bột phấn." Viện sử bẩm báo: "Thứ này tuy là không có trực tiếp vào miệng, nhưng mà nếu như nữ tử đeo lâu ngày trên người, thể chất sẽ bị ảnh hưởng, ảnh hưởng lâu dài, muốn có thai, e là..."
Sau đó, còn chưa đợi Viện sử nói xong, chợt nghe thấy Đức Phi hét lên một tiếng thê thảm, rồi cả người bắt đầu co ro cuộn tròn lại.
Liễu Quý phi đứng gần bà ta nhất, chợt nghe một tiếng hét chói tai vang lên, hoảng sợ nghiêng đầu nhìn, ngón tay Đức Phi đang cương cứng lại, không ngừng bắt lấy lồng ngực và cổ, giống như là muốn móc thứ độc trùng đang gặm nhấm trái tim bà ta ra vậy.
Tĩnh Thu nhìn thấy, trong lòng thầm than không tốt, vội vàng duỗi tay muốn dìu Đức phi dậy, ai ngờ đâu khoảnh khắc tiếp theo Đức Phi liền nắm chặt lấy cánh tay Tĩnh Thu rồi đột nhiên cắn một miếng.
Từng tiếng gặm nhấm vang lên sột soạt, rất rõ ràng là Đức Phi đang uống máu!
Lý Ngọc thét lên, nói: "Hộ giá! Hộ giá!"
Hộ vệ canh chừng ở bên ngoài nghe vậy, lập tức xung lên, lúc thấy cảnh tượng trong điện gần như là muốn nôn ra, trên mặt Tĩnh Thu đầy tuyệt vọng, muốn giãy giụa để thoát ra, nhưng mà cơn đau thấu xương trên cánh tay khiến cho bà ta không dám nhúc nhích.
Ánh mắt Đức Phi đã đỏ au, không còn chút lý trí nào, bà ta chỉ biết bây giờ bà ta rất cần máu, sau khi hơi nuốt một chút máu, cơn đau ở lồng ngực mới giảm đi đôi chút.
"Nương nương, nương nương..." Tĩnh Thu cắn răng kêu lên, muốn thức tỉnh lý trí của Đức Phi.
Các thị vệ đã bao vây quanh, kéo Đức Phi xuống dưới, đúng lúc này, Lý Ngọc đột nhiên kêu lên một tiếng: "Hoàng thượng ngài xem!"
Mọi người đều nhìn qua đó theo quán tính, thấy trên mặt Đức Phi đầy máu, khóe môi còn có một đường đen kéo dài, nếu như là một đường thì không giống lắm, thứ màu đen đó rộng cỡ ngón tay, trên đầu còn đang chuyển động, cứ chui về nơi có nhiều máu nhất.
Hoàng đế vừa hoàn hồn lại từ trong cơn mơ màng, thấy tình cảnh này lại như là bị sét đánh, mãi cho đến khi có người chịu không nổi cảnh tượng gớm ghiếc này hét lên một tiếng: "Yêu quái!" thì ông mới tỉnh táo lại.
"Kéo Đức Phi xuống dưới, nhốt trong Chiêu Hoa Điện, không cho bất kì ai thăm hỏi, tất cả cung nữ thái giám trong cung đều áp giải đến Bạo Thất hết, thẩm vấn thật kĩ cho trẫm!"
Lý Ngọc thu lại sự kinh ngạc, phất phất tay với các thị vệ, Đức Phi liền bị kéo xuống dưới.
Liễu Quý phi vừa thở hắt ra một hơi, nhưng nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều hơn, bà có nhiều điều muốn hỏi, nhưng vì có Hoàng đế ở đây nên phải nhịn xuống.
"Ngươi đi theo ta một chuyến!" Hoàng đế nhìn xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt khóa chặt trên người Cố Hoài Du.
*Cấm bộ: Là chuỗi dây hay được gắn ở eo của trang phục xưa, hình dàng gần giống với ngọc bội. (như hình bên dưới)