Mộ Lăng Khiêm quay đầu lại nhìn về phía của Ôn Hướng Dương.
“Anh muốn ăn cái gì?”
Vừa nãy thì nghĩ một đằng lại nói một nẻo, hiện tại lại dò hỏi hắn bằng ánh mắt chân thành tha thiết.
“Em nhìn rồi mua là được”. Mộ Lăng Khiêm không có cự tuyệt ý tốt của Ôn Hướng Dương nhưng cũng không có nói ra yêu cầu cụ thể.
Hắn không thích những nơi như siêu thị thế này, toàn những người hỗn tạp!
Hắn phát hiện lại có vài nữ nhân đang nhìn lén hắn.
Loại cảm giác này làm hắn thực chán ghét.
Các cô cũng không có ý xấu, chỉ là thoạt nhìn Mộ Lăng Khiêm không có thích.
“Mộ thiếu, anh cùng Tiểu Q lên xe trước chờ em, em đi mua thêm một số đồ xong liền tìm bọn anh”. Ôn Hướng Dương suy nghĩ rồi nói ra một cái biện pháp trông có vẻ tốt nhất.
Nhưng biện pháp cô nói ra cũng không có được Mộ Lăng Khiêm đồng ý: “Em muốn mua cái gì, anh đi cùng em.”
“….” Ôn Hướng Dương biết rõ Mộ Lăng Khiêm không thích siêu thị, vì cái gì hắn còn muốn ở lại, cô chỉ có thể tốc chiến tốc thắng: “Tốt, cho em hai mươi phút, em lập tức quay lại.”
Ôn Hướng Dương nói được là làm được, bắt đầu đẩy xe chạy như điên một lượt từ trên xuống dưới trong siêu thị, đem đồ vật đang cần lấp đầy xe đẩy, sau đó lần nữa đi tới trước mặt Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm nhìn một đống đồ dùng sinh hoạt, nào là kem đánh răng, bàn chảy đánh răng, sữa tắm, dầu gội rồi đến thùng rác, vài túi linh tinh, còn có hai cây lau nhà với một cây chổi.
Ánh mắt kia của Mộ Lăng Khiêm khiến Ôn Hướng Dương có chút nổi da gà.
May mắn cuối cùng Mộ Lăng Khiêm đảo mắt đi chỗ khác không có nói gì thêm.
Hai người dẫn theo Tiểu Q đi tính tiền, Ôn Hướng Dương cùng Mộ Lăng Khiêm ở chung một chỗ nhưng Ôn Hướng Dương mua đồ đều lấy từ tiền của chính mình. Mộ Lăng Khiêm cho cô rất nhiều thẻ nhưng mỗi tháng cô chỉ chuyển cho mình 20 vạn phí bao dưỡng, mặt khác cô một phân tiền đều không muốn.
Ôn Hướng Dương có thẻ của mình, lúc cô đang loay hoay tìm thẻ trong túi xách Mộ Lăng Khiêm đã trước cô một bước đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
Thời điểm Mộ Lăng Khiêm đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, động tác tìm thẻ của Ôn Hướng Dương dừng lại một chút.
Ra khỏi siêu thị, mọi túi đồ đa số đều do Mộ Lăng Khiêm xách, dọc theo đường đi Ôn Hướng Dương còn nghe được một đôi tiểu tình nhân nói chuyện, nữ sinh đối với nam sinh khen Mộ Lăng Khiêm đã đẹp trai lại còn săn sóc chu đáo.
Ôn Hướng Dương đi theo phía sau Mộ Lăng Khiêm, nam nhân này thật sự săn sóc chu đáo sao?
Ai.
Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ trở về biệt thự, Tiểu Q một đường nhảy nhót đi vào, nhưng thời điểm sắp dẫm đến sàn nhà lại dừng lại, ngồi xuống chờ Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương nhìn Tiểu Q nở nụ cười.
“Tiểu Q thật ngoan”. So với chủ nhân của ngươi ngoan hơn nhiều.
Ôn Hướng Dương giúp Tiểu Q lau khô bốn chân xong Tiểu Q mới vui vẻ chạy vào.
Ôn Hướng Dương lại lần nữa quay lại giúp Mộ Lăng Khiêm đem đồ vào nhà.
Ngày hôm qua lúc cô dọn dẹp phòng của Mộ Lăng Khiêm liền phát hiện gần một tháng nay không có người trở về, đại bộ phận trong biệt thự đều cũ kĩ. Thân thể Mộ Lăng Khiêm còn đang trong thời kì dưỡng bệnh mà đồ vật đều bị dính bụi, khẳng định không thể để Mộ Lăng Khiêm dùng.
Cho nên hôm nay cô đi siêu thị, đồ nào có thể mua liền mua hết về. Phòng của chính cô còn chưa có dọn dẹp, đợi lát nữa cô còn phải đi dọn dẹp một lần.
Ôn Hướng Dương chuẩn bị đồ ăn thật tốt cho Tiểu Q, nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm đang ngồi trên sô pha còn Tiểu Q đang ghé đầu ra bên ngoài ăn cái gì đó cô liền đi lên lầu.
Hơn một giờ đồng hồ Ôn Hướng Dương liền đem phòng dọn dẹp sạch sẽ, lại đi qua xem phòng của Mộ Lăng Khiêm có đồ gì cần tẩy rửa hay không, tất cả đều đem đi tẩy rửa.
Đi ngang qua thư phòng thấy cửa đóng chặt Ôn Hướng Dương liền dừng bước chân, từ lúc cô vào trong nhà này cửa thư phòng chưa bao giờ được mở, trong sổ tay Tần Toa cũng đã viết thư phòng là cấm kỵ của Mộ Lăng Khiêm.