Ôn Hướng Dương vốn muốn đi vào dọn dẹp nhưng nghĩ đến lời nói trong sổ tay của Tần Toa, rốt cuộc là vẫn từ bỏ ý định này.
Đem biệt thự dọn dẹp một lượt thật tốt, Ôn Hướng Dương lại đem chăn trong phòng của Mộ Lăng Khiêm cùng chính mình ôm lên ban công, phơi lên.
Cô đứng ở trên ban công nhìn xuống xem, liền nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm cùng Tiểu Q đáng lẽ đang ở trong phòng khách bây giờ đều xuất hiện ở trên bãi cỏ, Mộ Lăng Khiêm ngồi trên ghế bập bênh đọc sách, còn Tiểu Q thì dựa vào chân của Mộ Lăng Khiêm.
Một người một chó ở dưới ánh mặt trời, ấm áp làm lòng người vui vẻ.
Ôn Hướng Dương nhìn trong chốc lát liền thu hồi tầm mắt đi trở về phòng, nhìn phòng sạch sẽ liền nở nụ cười, xong lại nhớ tới cái gì, từ túi quần lấy điện thoại di động ra.
Cái điện thoại di động này là Mộ Lăng Khiêm đưa cho cô, số điện thoại còn mới tinh.
Tiểu Hân, Cách Cách cùng Tiểu Lam khẳng định là không biết cô đã đổi điện thoại.
Sợ Mộ Lăng Khiêm nghĩ nhiều, Ôn Hướng Dương chỉ gửi một cái tin nhắn cho Tiểu Hân và Tiểu Lam việc cô xuất viện, còn nói chuyện cô đã đổi số điện thoại, lại hỏi thăm thêm chuyện Nghiêm Khắc cùng Tiểu Lam đóng phim.
Tin nhắn rất nhanh liền có người trả lời. Là của Nghiêm Hân.
Mặt trên viết: Hướng Dương, tớ nghe bác sĩ nói cậu đi về trước thây như vậy cũng tốt, tớ mấy ngày nữa qua nhà thăm cậu.
Cái gì mà đi về trước cũng tốt?
Ôn Hướng Dương nhìn những lời này, mày đẹp hơi nhăn lại, nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: “Tiểu Hân, có phải phát sinh chuyện gì nữa hay không?”
Tin nhắn thật mau lại đến: “Trương Tử Nguyệt hôm nay lại tới nữa, còn cùng tớ tranh cãi một trận, nói cái gì mà cậu hại cô ta, muốn cùng cậu tính sổ. Hướng Dương, cậu nghỉ ngơi cho tốt, chú ý an toàn, chuyện này tớ và anh trai sẽ xử lý thật tốt”.
“Được”. Ôn Hướng Dương nhắn lại một tin, dặn dò Nghiêm Hân cũng cẩn thận một chút, chiếu cố tốt cho Cách Cách.
Gửi xong tin nhắn cho Nghiêm Hân, Ôn Hướng Dương còn chờ Lý Lam Hi bên kia hồi âm, nhưng là đợi hai mươi mấy phút Tiểu Lam cũng không có trả lời, có lẽ là đang đóng phim không có thời gian rồi.
Ôn Hướng Dương nhìn thời gian không còn sớm nữa, liền đi xuống lầu làm cơm chiều.
Lúc làm cơm, Ôn Hướng Dương phát hiện bây giờ Mộ Lăng Khiêm đang bị thương, khẳng định cô không thể đi ra ngoài làm việc, hiện tại ở nhà trừ bỏ mỗi ngày nấu cơm đều không có chuyện gì để làm.
Đúng rồi! Kiêm chức!
Ôn Hướng Dương đã đáp ứng tiểu loli đúng giờ đi dạy tiểu loli học bổ túc, hiện tại cô lại mất tích lâu như vậy, đảm bảo tiểu loli sẽ lo lắng gần chết.
Ôn Hướng Dương liền vội vàng gọi điện thoại cho tiểu loli, nhưng là không có ai bắt máy.
Ôn Hướng Dương định gọi điện thoại cho ba của tiểu loli La Phong giải thích trước để cho tiểu loli đỡ khổ sở, cô không phải cố ý không đi giúp tiểu loli học bổ túc.
Nhưng vấn đề là cô không nhớ rõ số điện thoại của La Phong.
Di động của cô bị hủy, sim điện thoại cũng không biết bị vứt đi đâu.
Cái này thật đúng là …
Ôn Hướng Dương có loại ý định muốn đâm đầu vào tường.
Thời điểm Ôn Hướng Dương đang buồn bực, Tiểu Q liền chạy vào, còn vừa vòng xung quanh người của cô vừa thè lưỡi, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm chỗ thịt bò.
Tâm tình của Ôn Hướng Dương bị Tiểu Q kéo trở về, thôi, cô sẽ tìm thời gian đến nhà tiểu loli một chuyến, tự mình cùng tiểu loli giải thích đi rồi cầu xin tha thứ vậy.
Ôn Hướng Dương sờ sờ đầu của Tiểu Q hỏi: “Tiểu Q, có phải ngươi đói bụng rồi hay không?” Trước tiên cho Tiểu Q ăn cái đã rồi mới làm bữa tối cho Mộ Lăng Khiêm.
Hành động của Ôn Hướng Dương đều lọt vào mắt của Mộ Lăng Khiêm, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, không có thiện ý nhìn một người một chó đang càng ngày càng vui vẻ, còn có Tiểu Q càng ngày càng để ý tới Ôn Hướng Dương.