Nhạc Thính Phong gật đầu: "Đúng ạ, có thể chuẩn bị đủ ạ!"
Hạ An Lan không nhanh không chậm nói: "Thanh Ti mới trở về, thời gian ba mẹ tôi sống chung với Thanh Ti quá ngắn, không nỡ để nó gả nó sớm. Huống chi Thanh Ti còn nhỏ, chuyện hôn sự không cần gấp, hai năm nữa cũng được."
Nhạc Thính Phong gấp gáp, vội vàng nhìn mẹ, vậy không được nha, qua hai năm thì hoa cúc cũng lạnh rồi.
Nhạc phu nhân cắn răng, cái tên chết tiệt, rõ ràng cố ý: "Ông..."
Yến Thanh Ti đè lại Nhạc phu nhân, không nên tức, tức là chết cả lũ.
Nhạc phu nhận nhịn xuống lửa giận nói: "Thanh Ti cũng không còn nhỏ, bây giờ kết hôn là thích hợp nhất. Hơn nữa, sau khi kết hôn cũng có thể cùng ở chung với chú và dì, sẽ không có gì thay đổi so với trước khi kết hôn, đúng không Thanh Ti?"
"Khụ... con..."
Yến Thanh Ti muốn nói vâng, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hạ An Lan lia tới, cô có chút sợ. Bác đang muốn làm gì vậy, lúc trước đã nói rõ là không được gây khó dễ cho người ta mà?
Hạ lão thái nhìn con trai rồi lại nhìn Nhạc phu nhân, không nhịn được cười nhưng cũng không mở miệng nói gì.
Những người khác của Tô gia cũng cảm thấy có gì đó là lạ nên đều không lên tiếng.
Yến Thanh Ti thấy Nhạc phu nhân làm vẻ mặt đáng thương nhìn cô: "Cái đó... Con đã nói với ông bà ngoại, sau khi cưới sẽ đưa ông bà về sống chung. Dẫu sao... bác Lan... cũng bận rộn nhiều việc!"
Nhạc phu nhân vừa nghe Yến Thanh Ti nói vậy, nhất thời như được tiếp thêm sức mạnh, lúc đối mặt với Hạ An Lan thì lá gan cũng to thêm một ít, hất cằm nói: "Thấy chưa, ông bận rộn như vậy làm sao chăm sóc được dì với chú Hạ, làm sao giống như tôi đây, cái gì cũng nhiều, nhất là thời gian..."
Hạ An Lan cười nhạt: "Không được, cha mẹ tôi có tuổi cả rồi, không chịu nổi cảnh xóc nảy khi di chuyển. Hai người họ cũng ở Dung Thành nhiều năm rồi, không bỏ nơi này được. Đính hôn trước, kết hôn thì... về sau bàn lại."
Nhạc phu nhân cắn răng: "Ông... Được, không chịu nổi cảnh xóc nảy khi di chuyển đúng không, vậy chúng tôi chuyển tới là được. Con trai, sau khi cưới thì định cư ở Dung Thành, con có vấn đề gì không?"
Nhạc Thính Phong lập tức nói: "Hoàn toàn không có vấn đề gì!"
Hạ An Lan: "Vậy cũng không được!"
Nhạc phu nhân lập tức đứng lên, chỉ Hạ An Lan nói: "Này, ông cố ý đúng không, ông muốn cái gì?"
Mọi người xung quanh ngây ra, toàn bộ người nhà họ Tô đều cúi đầu xuống, không ai dám nhìn tiếp.
Hạ lão thái với Hạ lão gia thì bà nhìn ông, ông nhìn bà, cả hai đều không nhịn được phá lên cười.
Yến Thanh Ti kéo tay Nhạc phu nhân, vừa mới không để ý một chút đã để bản tính Nhạc phu nhân xổng ra rồi.
Nhạc phu nhân lúc này mới ý thức được hành động sai lầm của mình, bà che miệng, xấu hổ tới mức muốn tìm một chỗ nào chui xuống, bà cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi... không chú ý... nói to một chút!"
Nhạc phu nhân ngồi xuống, chỉ hận sao không trốn ra sau lưng Yến Thanh Ti được.
Tô Lão Đại hắng giọng: "Khụ, Mi Mi cứ quen thói tự nhiên như ở nhà."
Ông nói với Hạ An Lan: "Xin lỗi, em gái tôi ở nhà bị chiều hư, thích gì nói nấy… đừng thấy lạ!"
Kết quả Hạ An Lan nói một câu: "Không trách được, dù sao cũng không phải... lần đầu tiên."
Nhạc phu nhân thật muốn đập đầu vào tường. Xem đi, xem đi, đã nói người này tuyệt đối không bỏ qua cho bà rồi, cái gì gọi là không phải lần thứ nhất, hai lần trước cũng không phải bà cố ý có được hay không hả?
Nhạc Thính Phong trong lòng cũng đang loạn như bị mèo cào, làm thế nào bây giờ? Chuyện hôn sự của anh không thể cứ thế đem đi ngâm nước nóng được.
May mà cũng còn một người có thể tin được, bác cả của Nhạc Thính Phong cười ha ha nói: "Hôn sự của tụi nhỏ không vội, từ từ bàn cũng được... Con cũng biết chú và dì bây giờ cũng chưa nỡ gả Thanh Ti đi..."