Tô Lão Đại ngưng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng mà, cứ tính sau khi hai đứa kết hôn sẽ vẫn giống như Mi Mi đã nói, cho dù là chú dì qua bên đó hay là Mi Mi qua bên này cũng không để hai người phải xa Thanh Ti, việc này xin chú với dì cứ yên tâm."
Nhạc phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, chính là như vậy..."
Bác cả của Nhạc Thính Phong lại nói: "Hôm nay tới đây chủ yếu là để thăm chú với dì, còn chuyện hôn nhân đại sự của tụi nhỏ chúng ta từ từ bàn sau cũng được, chúng cháu còn ở Dung Thành lâu lâu đấy ạ!"
Hạ lão thái nói nhỏ: "Được rồi, được rồi... dì cũng thích thằng Thính Phong, vừa hiểu chuyện lại có hiếu tâm, lại tốt với Thanh Ti nữa, dì rất hài lòng. Bác với ông ngoại nó đều không có ý kiến gì cả, chỉ cần hai đứa nó có thể hạnh phúc thì những thứ khác cũng dễ nói."
Hạ lão thái đã nói như vậy ý chính là hai ông bà không có vấn đề gì, quan trọng là phải xử lí được con trai của ông bà kia kìa!
Nhạc phu nhân hiểu rõ, trong lòng lại thầm oán hận đem Hạ An Lan mắng một trận.
Nhìn ông ta đang nói chuyện với anh trai mình, Nhạc phu nhân không nhịn được trợn mắt trừng ông ta một cái. Hứ... làm tổng thống thì giỏi lắm à?
Kết quả, còn chưa kịp thu mắt về thì Hạ An Lan đột nhiên xoay người lại, Nhạc phu nhân bị dọa sợ suýt chút nữa thì rơi cả con ngươi ra ngoài.
Ôi mẹ ơi, Tổng thống thật khó chơi...
Yến Thanh Ti ngồi im nghe người lớn trong nhà nói chuyện, cứ lần nào bàn tới chuyện hôn sự thì bác của cô cũng chêm vào vài câu, xôi hỏng bỏng không hết.
Yến Thanh Ti có cảm giác, dường như bác cô cũng không phải có ý ngăn cản chuyện hôn sự của cô với Nhạc Thính Phong mà giống như đang... chọc tức bác gái chơi?
Ách, chắc là cô nghĩ nhiều quá rồi!
Nói chuyện hơn một tiếng, bên ngoài, trời đã tối, trăng cũng lên rồi.
Du phu nhân đi ra từ phòng bếp, nói: "Chú, cô, thức ăn chuẩn bị xong rồi ạ, chúng ta nhập tiệc thôi."
Hạ lão gia gật đầu nói: "Như Sương vất vả rồi."
"Đều là việc con nên làm ạ!"
Hạ lão gia cười, nói với Nhạc phu nhân: "Mi Mi với Như Sương tuổi cũng ngang nhau, hai đứa chắc cũng có thể trò chuyện với nhau ha."
Nhạc phu nhân gật đầu với Du phu nhân, cười nói: "Xin chào, tôi là Tô Ngưng Mi, là mẹ của Nhạc Thính Phong."
Một giây sau khi Du phu nhân nhìn thấy Nhạc phu nhân thì sắc mặt trắng bệch hai phần, vô ý lạc giọng nói to: "Bà chính là Tô Ngưng Mi?"
Nhạc phu nhân gật gật đầu: "Đúng thế, sao vậy?"
Du phu nhân lắc đầu: "Không... không có gì."
Nhạc phu nhân khẽ nhíu mày: "Không có gì thật sao? Sao lại có cảm giác hình như bà biết tôi?"
Du phu nhân đã bình tĩnh trở lại: "Thi thoảng nghe thấy Thanh Ti nhắc tới bà, không ngờ... trông bà lại trẻ đến vậy."
Yến Thanh Ti híp mắt quan sát Du phu nhân, không đúng, thái độ vừa rồi của bà ta... hình như biết bác gái. Chuyện này là sao?
Nhạc phu nhân nói với Du phu nhân vài câu rồi đứng dậy theo mọi người ra ngoài.
Tối nay là tối Trung thu, ánh trăng rất đẹp nên Du phu nhân bày bàn ăn ngoài trời, vừa có thể ăn tối, vừa có thể ngắm trăng.
Yến Thanh Ti len lén nói với Nhạc phu nhân: "Bác gái, bác có nhớ lúc con quay phim, có một người tên Du Hí cứ quấn lấy con không?"
Nhạc phu nhân gật đầu: "Nhớ, sao vậy?"
"Bà ta chính là mẹ của Du Hí."
Nhạc phu nhân khiếp sợ: "Ôi má ơi, trùng hợp vậy á?
"Vâng ạ!"
Nhạc phu nhân sờ cằm, "Không trách được sao bác nhìn bà ta liền có cảm giác không tốt, thì ra là... hừ, dạy dỗ ra được một thằng con trai như vậy, xem ra bà ta cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Bác nói rất đúng."
Nhạc Thính Phong nói to: "Đúng rồi, Du Hí đâu rồi, sao mọi người đều ăn cơm mà lại không thấy anh ta chứ?"